Thấy cô ta đi rồi, Quách Dịch Thế lại nói với Tiêu Chiến: "Anh cũng phải tự cẩn thận một chút. Mấy cô gái nhỏ vừa vào giới giải trí này không hiểu rõ khoảng cách giữa người và người này đâu. Anh đối xử với cô ta khách khí quá cô ta dễ bị lầm tưởng, đến lúc đó cho dù có là hiểu lầm, cái nồi này cũng chỉ có mình anh đội thôi. Bởi vì cô ta vẫn còn nhỏ."
Tiêu Chiến vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi."
Quách Dịch Thế thở dài, nói: "Đạo diễn Vương sợ nhất là những chuyện thế này trong đoàn phim, nếu Trịnh Uấn mãi không hiểu chuyện, đạo diễn Vương rất có thể sẽ bảo biên kịch bỏ đi những cảnh quay chung giữa anh và cô ta. Đến lúc đó, không biết là xóa đi cảnh của anh hay là của cô ta đâu."
Tiêu Chiến trầm mặc một lát, bị cái tin này làm cho không vui lắm, cảm thấy Trịnh Uấn đúng là một cục phiền toái to đùng. Anh thấp giọng bảo: "Cảnh của Trịnh Uấn không tiện xóa đi, dù sao phim này cũng chủ yếu nói về quan hệ giữa hai mẹ con."
Quách Dịch Thế nói: "Vậy thì đạo diễn Vương đành phải bất công với anh thôi. Nhưng mà anh ấy chắc chắn càng muốn nâng đỡ anh hơn."
Tiêu Chiến chần chừ nói: "Có chuyện đó à? Không phải anh ấy lo tôi dạy hư Trịnh Uấn sao?" Từ khi anh và Trịnh Uấn bắt đầu gần gũi nhau, lời nói, ngữ khí của Vương Nhất Bác với anh đều khô cằn, thậm chí còn có chút mùi thuốc súng. Chưa nói được hai câu đã bảo anh đi, nhìn hắn có vẻ rất bất mãn.
"Cái quỷ gì vậy?" Quách Dịch Thế thề son sắt, "Anh ấy không phải là đang lo cho Trịnh Uấn đâu, mà là lo cho anh đấy. Vừa rồi anh ấy còn chớp mắt lia lịa tới sắp giật cả cơ mắt rồi, anh không thấy hả?"
Trái tim Tiêu Chiến đập thình thịch, nhìn về phía Vương Nhất Bác bên kia.
Quách Dịch Thế vỗ vỗ vai anh, lời nói ra thấm thía: "Người trẻ tuổi ơi, bây giờ anh cũng đã nổi tiếng tới một mức độ rồi đấy, anh có biết không? "Dạ Vũ" sắp chiếu, phim điện ảnh mới này anh cũng là nam chính, được đạo diễn Vương nâng đỡ, về sau chắc chắn vẫn còn tài nguyên mới. Anh thực sự không còn giống với trước kia nữa đâu. Bảo vệ bản thân cho thật tốt nhé."
Tiêu Chiến được cậu ta nhắc, mới hoảng hốt ý thức được, có lẽ thực sự không còn giống trước kia nữa rồi.
Trước kia trong đoàn phim, anh chính là con sứa trong suốt, diễn viên còn không buồn phản ứng lại với anh, đạo diễn cũng chẳng cho anh được sắc mặt tốt. Nữ nghệ sĩ từ lúc debut đã có người chống lưng giàu có như Trịnh Uấn, sao có thể bám sau lưng anh, nheo nhéo "anh ơi anh à" được?
Anh đã lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, thực ra vẫn chưa từng được nếm mùi vị hot lên bao giờ.
Nghe nói, nghệ sĩ chưa từng hot, căn bản không thể coi là lăn lộn trong giới giải trí được.
Tiếp đó vốn còn có hai cảnh diễn tối của Trịnh Uấn, Vương Nhất Bác lại bảo chuyển sang sáng mai quay, học sinh cấp ba vẫn nên dành thời gian để học tập thì tốt hơn, còn dặn cô ta phải đọc sách chăm chỉ, đừng quên làm bài tập này nọ.
Trịnh Uấn tưởng thật, nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, đặc biệt là nữ thứ kia, tâm tình bị đè nén cả tối như được giải thoát, cô ta thản nhiên dẫn trợ lý đi.
Cô ta đi rồi, Vương Nhất Bác đi tới nơi quay cảnh của Quách Dịch Thế. Lại bảo nữ thứ đi thay đổi tạo hình, sửa lại kịch bản, để cô phối hợp với Tiêu Chiến quay phim.
Quách Dịch Thế vừa thấy sự sắp xếp này, đã biết khả năng biến động của tình huống càng khủng hơn cả cậu ta đã suy đoán.
Vương Nhất Bác muốn phủ đầu ai, trước giờ luôn xuống tay mềm nhẹ như bông, làm cho đối phương ngay cả một cơ hội phản kháng cũng chẳng có. Hắn đối xử với Trịnh Uấn tốt như vậy, không phải là trúng tà, thì chính là quan tâm đến tử tù trước khi hành hình.
Quách Dịch Thế cười ái muội với Tiêu Chiến một cái, lại giơ tay ôm lấy anh, tiếc là bị Tiêu Chiến vô tình đẩy ra.
Sự thật cũng đúng như suy nghĩ của cậu ta.
Vương Nhất Bác lo sợ thay Trịnh Uấn đi, tâm tình của mình sẽ bị ảnh hưởng, thế nên hắn cố tình dựng vài cảnh quay đa dạng khác nhau để kiểm tra Trịnh Uấn, cuối cùng sự thật chứng minh.... đây là một quyết định sáng suốt.
Vương Nhất Bác đối với diễn viên đóng phim mì ăn liền, thực ra yêu cầu không cao. Đặc biệt là khi nữ chính đi theo con đường thần tượng, lại còn chưa thành niên. Lúc đầu chọn Trịnh Uấn, là bởi hắn thấy diễn xuất của Trịnh Uấn cũng đủ dùng rồi, có thể dễ nhập vào nhân vật này, hình tượng, độ tuổi tương đối phù hợp, mấy chuyện khác thì không cần nhiều yêu cầu.
Nhưng thái độ của một người có thể quyết định rất nhiều thứ, Vương Nhất Bác không có yêu cầu cao với trình độ, nhưng lại rất chú trọng tới thái độ.
Trình độ không đủ, sẽ chỉ ảnh hưởng tới hình tượng trong phim, có thể coi đó là một tên ngốc, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Mà thái độ không tốt, lại sẽ làm ảnh hưởng tới cả đoàn phim.
Giống như Tiêu Chiến vậy. Giả sử diễn xuất của anh đạt 70 điểm, võ thuật được 90 điểm, nhưng với thái độ của anh, hắn có thể cho anh thêm 20 điểm, như vậy, cuối cùng anh vẫn đạt 90 điểm.
Mà Trịnh Uấn, diễn xuất đạt 60 điểm, nhưng điểm cuối cùng của cô ta chỉ là 40 mà thôi.
Vương Nhất Bác không thể nào nhận một diễn viên điểm dưới trung bình đóng vai chính trong phim điện ảnh của hắn được.
Chờ buổi tối công việc kết thúc thuận lợi rồi, Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn vào group chat.
Đạo diễn Đại Vương anh minh thần võ: Mọi người cảm thấy Trịnh Uấn thế nào?
Đạo diễn Đại Vương anh minh thần võ: Tôi cảm thấy không ổn.
Trợ lý đạo diễn – Lưu Phong: Tôi ủng hộ đạo diễn Vương, bỏ một phiếu phủ quyết.
Cameraman – Trần XX: Tôi cũng đồng ý kiến.
Thu âm – Lý XX: Cô bé này rất ngây thơ, nhưng cảm giác không ổn. Phim điện ảnh không phải cứ kí hợp đồng xong là muốn làm gì thì làm, cũng không biết công ty quản lý của cô ta cùng một hội với chúng ta sao? Coi như dạy cho cô ta một bài học đi.
Đạo diễn Đại Vương anh minh thần võ: Lưu Phong, thông báo một chút, bảo người quản lý của cô ta sáng mai tới đây.
Đạo diễn Đại Vương anh minh thần võ: Thái độ tốt một chút, bây giờ đừng mắng cô ta ngay. Cô ta muốn cái gì thì cho cô ta cái đó. Kịch bản ngày mai cũng chuẩn bị sẵn cho cô ta. Chờ người quản lý tới rồi thì đưa tới trước cửa phòng tôi, tôi nói chuyện nhân sinh với anh ta.
Trợ lý đạo diễn – Lưu Phong: Hiểu rồi ~