Trước khi định rời khỏi Paris, giữa đêm khuya Tiêu Chiến nhận được điện thoại của giáo sư Philips.
"Tiêu Chiến, tôi thấy tin tức về cậu trên mạng rồi, nước hoa của cậu lại tên là Bản Requiem Hoa Hồng sao? Cậu chắc chắn là Requiem à?"
"Không sai, là Bản Requiem Hoa Hồng ạ, là tên cậu ấy đã đặt trước khi rời đi."
"Cậu ấy đặt? Tiêu Chiến này, tôi có một suy đoán khả năng sẽ hơi buồn cười!"
Nhìn thấy cái tên "Bản Requiem Hoa Hồng" khiến giáo sư Philips nhớ lại một chuyện rất lâu trước kia, ông cũng có nghe hậu duệ của một nhà thám hiểm người Mỹ kể lại, có liên quan đến Requiem.
May là giáo sư nhìn thấy tên nước hoa ở trên mạng, nếu không có lẽ vĩnh viễn ông cũng không nhớ ra.
"Tiêu Chiến, không có căn cứ, cũng không có tài liệu lịch sử nào ủng hộ. Nhưng mà, cậu có bằng lòng vì cậu ấy diễn tấu Requiem không?"
"Requiem? Bản Requiem nào vậy ạ?"
"Tôi không có khúc phổ, cũng không có khả năng tìm được cầm phổ, không ai biết là bản Requiem nào. Chỉ là một cách nói: Nếu như đại nhân sẵn lòng từ bỏ, diễn tấu Requiem vì người hiến thân, linh hồn có thể trở lại nơi quy tụ. Nhưng mà Tiêu Chiến này, trước giờ tôi chưa từng thấy ghi chép khảo cổ nào như vậy, có thể chỉ là..."
"Cháu sẵn lòng thưa giáo sư! Cháu đã không còn điều chế nước hoa nữa rồi, không cần ghi chép, cháu tin vào truyện cổ tích, cháu bằng lòng thử. Không có cầm phổ thì cháu sẽ tự tìm, bản nào cũng được, cháu phải diễn tấu vì cậu ấy."
"Tiêu Chiến, vậy thì ở những nơi các cậu từng đi qua diễn một bản Requiem. Biết đâu có hy vọng thì sao? Đây là cái tên cậu ấy để lại cho cậu."
===
Nhạc cụ, Tiêu Chiến chỉ biết đàn violin.
Anh lập tức bắt tay vào lựa chọn Requiem, nhưng Requiem quá nhiều, rất nhiều phiên bản, rất nhiều người sáng tác, rốt cuộc nên chọn bản nào cho tiểu yêu quái thì cậu ấy mới thích đây?
In ra 7-8 bản cầm phổ, kỹ năng chơi violin của Tiêu Chiến không giỏi, không thể hoàn thành bất kỳ bản Requiem nào.
Phiền lòng với violin, Tiêu Chiến lập tức bấm số gọi cho Suzuki Shun, không hề do dự, chỉ cần có thể có một chút hy vọng, Tiêu Chiến không quan tâm đến ánh mắt lạnh nhạt của bất kỳ ai hay là cầu xin sự giúp đỡ từ bất kỳ người nào, cho dù có là Suzuki Shun.
Sau khi nói rõ ràng muốn học Requiem, nghệ sĩ violin không hỏi nguyên nhân mà thoải mái đồng ý, một tiếng sau đã có mặt ở nhà Tiêu Chiến.
"Shun, cảm ơn anh vẫn sẵn lòng đến đây, lần trước là em không lựa lời, mong anh tha thứ."
"Chuyện nhỏ mà thôi, Tiêu Chiến. Tôi thấy được chuyện của em trên các trang truyền thông, tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi nghĩ chắc là có liên quan đến Vương Nhất Bác nhỉ, cậu ấy đi rồi à?"
"Ừm, nhưng em đang tìm cậu ấy."
"Vậy thì mong rằng em sẽ tìm được."
"Cảm ơn anh, Shun, anh là một quý ông, một quý ông có tài ba."
Tiêu Chiến cầm cây vĩ do Vương Nhất Bác đưa, đàn violin do Suzuki Shun tặng, nghệ sĩ violin cũng khen ngợi nói, cây vĩ rất tinh xảo.
Suzuki Shun còn nói, nếu như chỉ muốn diễn tấu một bản nhạc, với những kĩ năng cơ bản của Tiêu Chiến, hắn đích thân dạy thì chỉ một tuần là có thể học xong.
Suzuki Shun bảo Tiêu Chiến chọn cầm phổ, Tiêu Chiến do dự, anh cầm cây vĩ nhớ lại cái ngày đến xem buổi trình diễn của Suzuki Shun, sinh nhật của Vương Nhất Bác.
Hình như tiểu yêu quái đã từng nói, đại nhân, mẹ tôi bảo của Mozart mới là hay nhất.
"Shun, Mozart, là "Requiem" của Mozart!"
"Được, khúc này hay, không quá khó, em có thể học được."
Cuối cùng Tiêu Chiến lựa chọn diễn tấu "Requiem" cho tiểu yêu quái ở khu vườn trên mái nhà, lại khó xử, nhưng anh vẫn gọi điện cho Robert, hỏi xem có thể đi lên khu vườn trên mái nhà một lần nữa hay không.
Robert rất bất ngờ khi vẫn còn nhận được điện thoại của Tiêu Chiến, với tính cách kiêu ngạo từng có của nhà điều chế, không chút do dự gửi thư công khai như vậy thì sẽ không cúi đầu nữa.
"Xin lỗi Robert, tôi biết là tôi đã mang đến phiền phức cho công ty, thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi biết anh không muốn gặp lại tôi nữa, nhưng tôi có một chuyện muốn thỉnh cầu, có thể để tôi lên khu vườn trên mái nhà một lần nữa được không, tôi muốn tấu một khúc nhạc ở đó."
"Tiêu Chiến, cậu biết không, bởi vì sự rời đi của cậu mà lượng tiêu thụ của Khu Vườn Trên Mái Nhà và Khu Vườn Trên Sông Nile tăng vọt, mọi người nói là tác phẩm không còn tái sản xuất nữa của cậu, cung không đủ cầu, cậu vẫn là nhà điều chế cao cấp nhất."
"Cảm ơn anh, có điều..."
"Không thành vấn đề! Tôi đã từng gặp rất nhiều người có tài ba, người tài ba đều sẽ làm những chuyện kỳ lạ. Cậu đi đi, nhưng chỉ có thể là buổi tối thôi, bảo Lola đưa cậu lên, cô nàng cũng giỏi thật, ngay cả thư ký của tôi cũng bị lừa, ha ha ha ha."
===
Đêm hôm nay, Lola và Theo bầu bạn với Tiêu Chiến, dưới tán cây mộc lan ở khu vườn trên mái nhà, bắt đầu bản "Requiem" mà anh đã học vì Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không biết "Requiem" có hữu dụng hay không, cũng không biết "linh hồn yên nghỉ, được giải thoát" là có ý gì.
Tiêu Chiến chỉ là diễn tấu "Requiem" hết lần này đến lần khác, hy vọng tiểu yêu quái sẽ thích nghe.
"Requiem" là tác phẩm cuối cùng của Mozart, bản nhạc được sáng tác vào thời kỳ Mozart nghèo khó chán nản nhất, bệnh tật quấn thân, thế nhưng ông vẫn điên cuồng vì âm nhạc, đến chết cũng không thay đổi.
Thể trạng yếu ớt, khúc chưa tận người đã xa, nhưng nhất định phải dùng tình cảm chân thật, dùng thiên phú mang lại những niềm vui.
"Giống như em vậy, yêu quái vui vẻ."
Sau đó, Lola dựa lên vai Theo thiếp đi mất.
Khi cô tỉnh lại Tiêu Chiến đã rời đi, Lola không rõ đêm hôm đó Tiêu Chiến đã ở khu vườn trên mái nhà kéo bản "Requiem" bao nhiêu lần, diễn đến mấy giờ mới thôi.
Theo nói với vợ, là một khoảng thời gian rất lâu, là rất nhiều lần, nhất định tiểu yêu quái có thể nghe được.
Đầu tháng Tám, Lola sinh em bé.
Sự ra đời của Emma khiến Tiêu Chiến cảm thấy buông lỏng sau một thời gian thật dài, sinh nhật của Emma chỉ muộn hơn một ngày so với tiểu yêu quái, điều này khiến Tiêu Chiến càng thêm thương yêu đứa bé hơn.
Lola muốn Tiêu Chiến làm cha đỡ đầu cho Emma, Tiêu Chiến vui vẻ đồng ý.
Anh đã từng nói muốn sáng tác một chai nước hoa vị trái cây tặng cho Emma, nhưng Tiêu Chiến đã không còn điều chế nước hoa nữa rồi, đành phải nuốt lời.
Một người đã lâu rồi không cười như Tiêu Chiến, anh vậy mà lại tháo chiếc chai màu nâu đang đeo trên cổ xuống, đặt vào lòng bàn tay nhỏ bé của Emma, nói với đứa nhỏ:
"Emma ơi, cha là Tiêu Chiến, cha đỡ đầu của con, nhà cha có một yêu quái, cậu ấy cũng từng tặng quà cho con rồi, là quả xoài xanh Ai Cập, chờ cậu ấy quay về, chúng ta cùng đến thăm con nhé."
Lola vừa sinh con xong rơi nước mắt, người mẹ trẻ ôm lấy Emma, cô nói:
"Sếp ơi, đây là Hoa Hồng Điện Hạ, bọn em không thể lấy được, đây là..."
"Không sao đâu, cậu ấy thích Emma."
"Anh muốn đi thật sao thưa sếp? Muốn đến Cairo định cư ạ?"
"Ừ, chủ yếu là ở Cairo, yêu quái đã đến Cairo mà, đương nhiên tôi sẽ đi đến bất cứ địa phương nào để tìm cậu ấy."
"Vậy anh còn về Paris nữa không?"
"Dĩ nhiên là có về chứ! Tôi còn phải đến thăm Emma bé bỏng mà, có đúng không nào?"
Tiêu Chiến nắn nắn gương mặt hồng hồng của Emma, mỉm cười nói:
"Emma bé bỏng, trở về cha sẽ lại kể truyện cổ tích cho con nghe nhé có được không? Yêu quái nhà cha cũng thích nghe lắm."
Có mấy nhà xuất bản muốn tiếp nhận bút ký điều chế nước hoa của Tiêu Chiến, mặc dù thu nhập không thể so được với lúc còn là nhà điều chế cấp cao nhất, nhưng để sinh hoạt và mua vé máy bay thì vẫn dư dả.
Tiêu Chiến uỷ thác việc xuất bản bút ký cho Lola, do cô phụ trách hoàn toàn.
Lola vẫn là trợ lý của Tiêu Chiến, từ trợ lý điều chế nước hoa thành trợ lý xuất bản.
Anh phải đi tìm Vương Nhất Bác, dặn dò Lola nhất định phải nhớ, một tuần đến nhà anh ba lần, chăm sóc tiểu yêu quái thật tốt.
"Lola, hằng năm tôi cũng sẽ trở lại vài lần, nếu như tiểu yêu quái quay lại Paris trước thì em giúp tôi giữ cậu ấy lại, để cậu ấy đừng tức giận, có tức giận cũng phải lôi kéo cậu ấy, sau đó lập tức gọi điện thoại cho tôi, đã nhớ chưa?"
"Sếp ơi, nhưng cậu ấy có trở về không?"
"Về chứ, sẽ về thôi."
Có ký hiệu hay không, Tiêu Chiến cũng sẽ luôn nhớ đến Vương Nhất Bác.
Đại nhân, chỉ cần anh nhớ đến tôi. Tôi ở ngay đây, bên cạnh anh.
Tiêu Chiến rời khỏi Paris, bây giờ anh định cư ở Cairo, ngoại trừ viết bút ký điều chế nước hoa thì phần lớn thời gian đều ở viện bảo tàng, làm trợ lý nghiên cứu cho giáo sư Philips.
Cuộc sống không đặc sắc như ở Paris, bây giờ Tiêu Chiến ngủ rất sớm, cũng rất bình tĩnh, nhớ cậu thì ngẩng đầu ngắm nhìn chòm sao Orion một chút, nhớ đến cậu, thì sẽ không còn cô đơn nữa.
Tiêu Chiến không bỏ qua bất kỳ một khả năng nào, thử tất cả những việc có thể làm vì tiểu yêu quái.
Rốt cuộc anh cũng học được cách nhìn các vì sao, sau đó thuê lại căn nhà của tiểu yêu quái ở Ai Cập, trong nhà đặt một chiếc kính viễn vọng thiên văn chuyên nghiệp, mỗi khi chòm Orion sáng rực, Tiêu Chiến sẽ lập tức so sánh vị trí ở trên bản đồ.
Bất kể là châu Âu, Trung Đông, châu Á hay châu Mỹ, anh đều sẽ đi.
Đây không phải là thử vận may, đây không phải là mò kim đáy biển, Tiêu Chiến cảm thấy đây là phương pháp hữu hiệu nhất, anh tin truyện cổ tích.
Quyển bút ký điều chế đầu tiên Tiêu Chiến sáng tác đã xuất bản rồi, Paris không lãng quên nhà điều chế nước hoa đầy ắp những bí mật này.
Cuốn sách bán chạy, Khu Vườn Trên Sông Nile và Khu Vườn Trên Mái Nhà vẫn chiếm giữ bảng tiêu thụ nước hoa quanh năm.
Bởi vì thành tích tiêu thụ của bút ký điều chế vượt ngoài dự đoán của nhà xuất bản nên đã bắt đầu in ấn đợt hai.
Tiêu Chiến muốn quay lại Paris trong tháng này, hơn một năm nay, vì việc xuất bản bút ký mà cứ 2-3 tháng anh lại phải chạy đi chạy lại giữa Cairo và Paris.
Vì việc xuất bản, đây là giải thích của Tiêu Chiến.
Chỉ có Lola biết, sếp là nhớ tiểu yêu quái rồi, muốn trở về phòng ngủ của bọn họ, dựa vào mép giường bên cạnh tủ quần áo ngủ vài đêm, bầu bạn với "Hoa Hồng Điện Hạ" của anh.
===
Đã ba tháng kể từ lần trước quay lại Paris, Tiêu Chiến cùng với Lola và bé Emma ăn bữa trưa tại một vị trí ngoài trời, Theo nướng bánh mì và bò bít tết, còn có cả bánh ngọt xoài xanh mà Emma thích ăn nhất nữa.
Tiêu Chiến lấy món quà lần này ra, là một chiếc la bàn hoa hồng có gắn hồng ngọc, anh mua được từ một tiệm đồ cổ ở Nam Mỹ.
Mới tháng trước anh đã đi theo chòm Orion đến Argentina, lại tay không ra về.
"Quà anh tặng càng ngày càng đắt rồi đấy sếp, Emma còn chưa được hai tuổi, căn bản là có biết chơi la bàn hoa hồng đâu."
"Nào có, em nhìn Emma đi, con bé rất thích, cầm lấy cười tươi kia kìa, có phải vậy không hả Emma bé bỏng?"
"Tốn kém quá sếp ơi, bây giờ anh sống dựa vào tiền nhuận bút lại còn phải thường xuyên bay đi bay về, thu nhập không được cao như trước kia..."
"Emma, mẹ con keo kiệt thật đó! Lola, tôi là cha đỡ đầu của Emma, hơn nữa nếu cậu ấy có nhìn thấy cũng sẽ mua cho Emma mà."
Nhắc đến "cậu ấy", Lola và Tiêu Chiến đều trầm mặc.
Dù rằng tiểu yêu quái đã rời đi hơn một năm, bọn họ vẫn thường xuyên nhớ tới những lời kỳ lạ mà cậu đã từng nói, nhớ đến những chuyện buồn cười cậu đã từng làm... Cậu nói muốn đến Paris học "tài ba", cậu và Turin cãi nhau ầm ĩ.
Dường như chỉ mới ngày hôm qua, đứng đợi ngay dưới tán cây xoài xanh trong vườn, ngẩng đầu lên, nhìn đại nhân ở trên ban công, "Suỵt".
"Sếp ơi, vẫn không tìm được tiểu yêu quái sao? Cậu ấy sẽ trở về chứ?"
Mỗi lần Tiêu Chiến quay lại Paris Lola đều sẽ hỏi, hỏi rất nhiều lần, đáp án từng lần của Tiêu Chiến đều giống hệt nhau.
"Về chứ, cậu ấy sẽ về."
The End.
【 Vẫn là HeadsUp 】
Tới đây, không nhiều không ít, Requiem đã tấu, an tâm đợi hoa hồng quay về.
Khi nào ở đâu, chi bằng để lại chút tưởng tượng, nếu như bạn và tôi giống nhau, vậy câu chuyện sẽ dừng ở đây.
Tôi biết rất nhiều độc giả không thể, fanfic không thể dừng ở đây, tôi rất đồng ý, chúng ta cần Happy Happy Ending!
Vẫn còn một chương, thực ra đáp án cho sự trùng phùng đã viết từ lâu rồi, 1001 đặc biệt dành tặng các anh em.
̶T̶̶h̶̶e̶ ̶E̶̶n̶̶d̶.
Tới đê, vẫn còn 37+1001