[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 30-3



Tâm trạng tốt của nhà điều chế không duy trì được quá lâu, Tiêu Chiến đang thử dùng vị giác để xây dựng hệ thống, đây là một lần đột phá, có thể cảm nhận được táo và lê tươi mới, nhưng vẫn như cũ không ngửi thấy mùi, bây giờ là một chút cũng không thể ngửi được.

Dùng mùi trái cây trong chợ để kết hợp cùng mộc lan cao quý, một chủ ý rất thú vị.

Để bắc một nhịp cầu giữa trái cây và mộc lan, Tiêu Chiến chọn hoa hồng, hoa hồng Damascus, chủng loại đắt tiền nhất.

Trong khoảng thời gian mất đi khứu giác, Tiêu Chiến chỉ có thể tin tưởng vào "giá cả" của chủng loại, anh đã từng khinh thường điều này.

Khi đoàn đội đưa tinh dầu hoa hồng Damascus cất trong kho cho nhà điều chế cấp cao nhất, Tiêu Chiến rất bất lực, vì để che giấu sự bất lực của mình, anh bắt đầu tức giận, anh chỉ trích đồng nghiệp không mua tinh dầu hoa hồng mới mà lại dùng hàng tồn kho từ năm ngoái, tháng thu hoạch không phù hợp.

Tháng 10 năm ngoái, Paris cực nhiều mưa, sông Seine dâng vào khu vực nội thành.

"Lượng mưa sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến độ ẩm của hoa hồng, hoa hồng quá ướt sẽ lên men, chúng ta dùng hoa hồng để dẫn dắt táo và lê Pháp, tôi muốn hoa hồng sương mai!"

"Xin lỗi sếp, thật sự xin lỗi, là bọn tôi cân nhắc chưa kỹ, sẽ đi chuẩn bị ngay đây."

Tiêu Chiến cầm tinh dầu hoa hồng trong tay, đối mặt với đoàn đội của chính mình, vậy mà anh lại có chút sợ hãi, có chút hốt hoảng, không biết bản thân đã thể hiện đủ bình tĩnh hay chưa.

"Nghỉ ngơi 15 phút."

Gần như là sếp tông cửa xông ra ngoài, vẫn là gọi tiểu yêu quái vào phòng của anh.

Tiêu Chiến khoá cửa phòng làm việc, thay đổi màu của kính thuỷ tinh, đứng cùng Vương Nhất Bác trong một góc chết không ai có thể thấy, đại nhân tựa lên vai tiểu yêu quái, túm lấy quần áo cậu đến hằn cả vết sau lưng, ướt hết cả.

"Đại nhân, không thoải mái sao? Thân thể anh đang run rẩy."

"Yêu quái, có phải nhìn tôi rất không bình thường không, có phải là có thể nhìn ra hay không vậy?"

"Đại nhân, nhìn ra cái gì cơ?"

Vương Nhất Bác dìu lấy cơ thể Tiêu Chiến, trán chạm trán với đại nhân, nhìn một lúc rồi nói:

"Đại nhân lúc này có mùi hoa hồng, anh vừa thử tinh dầu hoa hồng đúng không, tôi thích nhất."

Tâm trạng bị kéo căng như dây đàn của Tiêu Chiến dần ổn định lại, tim đập trở về vận tốc bình thường, anh đưa tinh dầu hoa hồng trong túi cho tiểu yêu quái, được Vương Nhất Bác ôm, thật an toàn.

Đây là lần đầu tiên sau khi mất đi khứu giác, Tiêu Chiến chủ động nhờ Vương Nhất Bác giúp đỡ mà không phải là giả vờ "lơ đãng" hỏi.

"Yêu quái giúp tôi với, hoa hồng này có thể không? Tôi có thể dùng nó để chuyển giao giữa trái cây họ Hoa hồng và mộc lan Sieboldii được không vậy?"

"Đại nhân, đây là hoa hồng rất đắt tiền, loại hoa hồng quý giá giống như đại nhân, dùng một chút sẽ không ngăn cản được mộc lan Sieboldii. Không sao hết."

"Ừ, không sao đâu, không sao đâu."

Đại nhân dang hai tay ôm tiểu yêu quái, Vương Nhất Bác đang nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiêu Chiến.

"Đại nhân, tôi có thể làm tình trong phòng làm việc của anh không?"

"Không được, Vương Nhất Bác, cậu đừng sờ phía sau, không được đâu."

"Chúng ta vào trong tủ được không? Đại nhân đứng một lúc, rất nhanh thôi."

"To quá, đau, yêu quái, yêu quái, không thể..."

Kỳ thực có thể cảm nhận được sự bất thường, mặc dù mỗi ngày đều đi làm, tan ca, cùng nhau ăn cơm, làm tình... giống như trước kia.

Nhưng đại nhân không thích ra ngoài, dường như anh chỉ ở bên tiểu yêu quái, né tránh câu hỏi của những người khác.

Tiểu yêu quái rất chậm chạp trong việc đối nhân xử thế, ánh mắt của cậu đã giành hết cho một người.

===

Đoàn đội rất cố gắng, bọn họ tìm được hoa hồng của mùa năm nay trong 15 phút nghỉ ngơi, được hái vào tháng 8.

Hoa hồng Damascus là nguyên liệu của một vài mẫu nước hoa của công ty, bên bộ phận sản xuất có sẵn.

Sếp của bọn họ cũng rất cố gắng, lúc Tiêu Chiến quay lại, bởi vì đổ nhiều mồ hôi mà tóc ướt nhẹp, dính sát vào đầu, mặt và cổ đều màu hồng nhạt.

Cậu nói rất nhanh, hoá ra là tiểu yêu quái chuyển động rất nhanh.

Tiêu Chiến ngửi thử tinh dầu đoàn đội tìm được, gật đầu một cái, đặt hoa hồng lên bàn, vẫn là không ngửi thấy, có điều nhà điều chế bây giờ không căng thẳng nữa, anh muốn để cơn giận vừa nãy nhanh chóng qua đi.

Toàn bộ đoàn đội đều cúi đầu, như đã phạm phải một sai lầm to lớn, so với sếp còn muốn tránh đi hơn.

Lẽ nào bọn họ đã biết rồi?

Tiêu Chiến lại bắt đầu khẩn trương, trên cổ hơi dinh dính, yêu quái, yêu quái nói hoa hồng sẽ không tranh giành với mộc lan, không sao cả.

Mỗi ngày Tiêu Chiến như đang ôm một quả bóng bay, dùng sức quá mạnh bóng sẽ nổ, nhưng cầm không chặt, bóng sẽ bay đi mất, phải làm lại từ đầu...

"Hoa hồng không có vấn đề gì cả, vất vả rồi."

"Cảm ơn sếp ạ..."

Đồng nghiệp phụ trách việc tìm tinh dầu dè dặt ngẩng đầu, lắp bắp nói:

"Thưa sếp, bọn em vừa nhận được một tin tức, anh nghe xong đừng nổi giận..."

Rốt cuộc cũng có người lên tiếng, những người còn lại đều cúi đầu. Tiêu Chiến gật đầu một cái, anh đã chuẩn bị xong để vứt bỏ quả bóng bay đi rồi đây.

"Thưa sếp, nông trường miền Nam vừa mới trả lời lại... tinh dầu mộc lan mà anh cần, bởi vì thời kỳ ra hoa kéo dài nên phải đợi thêm 40 ngày nữa mới có thể cung cấp hàng mẫu."

"Gì cơ! Tại sao lại không nói sớm một chút? Hơn nửa tháng rồi các cô cậu mới biết chuyện này!"

Tiêu Chiến đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giọng nói gấp gáp hơn cả ban nãy, không chút nể nang.

Người trong phòng họp đều né tránh ánh mắt của sếp, chắc là bộ phận mua hàng trả lời, nói rằng là sơ suất của bọn họ, lúc lên đơn đặt hàng lại không hỏi tiến độ thế nào, vừa rồi bị sếp mắng vì tinh dầu hoa hồng mới nhớ ra phải chú ý đến tinh dầu mộc lan quan trọng nhất.

"Thật xin lỗi thưa sếp, vừa rồi đi hỏi mới biết được, bọn họ, không thông báo cho bọn em biết... Xin lỗi sếp, là em làm việc thiếu sót."

"Thiếu sót? Chúng ta đã thảo luận về cách điều chế hơn nửa tháng trời, sửa đi sửa lại mấy chục lần, táo và lê Pháp đã chuẩn bị xong, hoa hồng cũng có rồi, bây giờ các người mới nói với tôi phải đợi mộc lan thêm 40 ngày nữa, không có mộc lan thì làm nước hoa kiểu gì đây!"

"Xin lỗi sếp, thật sự xin lỗi sếp."

"Xin lỗi? Nước hoa phải được đưa ra thị trường trước Lễ Tình nhân, giữa tháng 11 rồi, phía bộ phận sản xuất phải mất ít nhất một tháng để làm thành thành phẩm, tự cậu tính thử xem, có thể chờ 40 ngày được không!"

Tiêu Chiến ném chai tinh dầu hoa hồng xuống đất, nắp chai thuỷ tinh văng ra ngoài, tinh dầu hoa hồng Damascus đắt tiền lan toả trong căn phòng họp rộng chưa đến 20m vuông, hương hoa thơm phức.

Có vài đồng nghiệp vô thức hít mũi mấy lần theo bản năng, có người còn hắt xì, nồng độ tinh dầu cao khiến căn phòng này trở thành vườn hoa hồng, hương thơm có thể lưu giữ được 1-2 ngày nữa.

Không ai có thể mường tượng được, trong căn phòng có hương thơm đậm đà quá mức này, chỉ có nhà điều chế cấp cao nhất của bọn họ là hoàn toàn không thể ngửi thấy.

"Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, 3 ngày nữa phải đặt tinh dầu mộc lan trên bàn của tôi, nếu như không có thì cậu cũng chẳng cần đến đây nữa."

Cửa kính bị Tiêu Chiến đẩy mạnh vang lên tiếng rầm rầm, bên trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, hết sức đồng cảm vỗ vai người đồng nghiệp ở bộ phận mua hàng. Xem ra sếp không chỉ là nóng nảy trong thời kỳ sáng tác, lần này thật sự nghiêm túc đây.

Quả nhiên, sau khi nổi danh sẽ càng thêm khó chung sống, sau này chỉ có thể càng thêm cẩn thận.

Trong khu vực làm việc của tổ sáng tác, tất cả mọi người đều nghe thấy sếp tức giận, cũng tận mắt nhìn thấy lửa giận của Tiêu Chiến khi anh sập cửa, toàn bộ đều cúi đầu lánh nạn, lại nghe được tiếng cửa kính va đập lần thứ hai, sếp đã vào phòng mình.

Lola gõ gõ bàn của tiểu yêu quái, cậu vẫn đang cúi đầu, làm bài tập mà đại nhân giao.

Bởi vì tiếng Pháp của Vương Nhất Bác viết không được lưu loát, Tiêu Chiến bắt tiểu yêu quái chép lại nhật ký công việc của mình hằng ngày.

"Tiểu yêu quái, sếp nổi giận rồi, cậu vào xem chút đi?"

"Không được. Đại nhân nói không chép xong quyển này sẽ không cho tôi về nhà, hôm qua tôi còn thiếu ba trang."

"Ôi, với cậu mà cũng hung dữ vậy á? Yêu quái, chỗ này cậu viết sai một chữ rồi, đây này đây này."

Lola dịch ghế sang, ngồi ở mặt bên, hướng dẫn Vương Nhất Bác viết chữ, bản thân cô thì tiếp tục dán các biên lai của Tiêu Chiến tháng trước.

"Yêu quái, có phải cậu thích sếp không? Gần đây anh ấy chẳng dùng bữa cùng ngài Suzuki gì cả. Mấy hôm trước ngài Suzuki gọi điện thoại hẹn sếp, sếp nói đang bề bộn nhiều việc, nhưng rõ ràng là anh ấy lại cùng cậu đi ăn, cậu nhìn đi, chính là tờ hoá đơn này này."

"Đại nhân bảo không thể nói."

"Ha ha ha ha, tiểu yêu quái, cậu như này có khác gì là nói ra đâu? Ngốc thật đấy."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, vẻ mặt hết sức vô tội bất lực: "Tôi chưa có nói mà."

Lola bị tiểu yêu quái chọc cho cười lớn, chẳng trách sếp lại thích ở bên cậu ấy như vậy.

"Yêu quái, tôi biết bí mật của cậu rồi, vậy tôi cũng nói cho cậu biết một chuyện nhé... Yêu quái, tôi có bé cưng rồi."

"Bé cưng ở đâu vậy?"

"..."

Lola thật sự được lĩnh hội logic của tiểu yêu quái, quả đúng là không thể tiếp lời nổi.

"Vẫn còn trong bụng của tôi, bố đứa nhỏ có chút giống cậu đấy, anh ấy không có chiếc mũi lợi hại như của cậu nhưng mà rất giỏi làm bánh mì, tất cả chuyện khác đều không có hứng thú."

"Ồ..."

"Tiểu yêu quái, cậu đoán xem là bé gái hay bé trai, nên đặt tên là gì thì hay nhỉ?"

Vương Nhất Bác không trả lời câu hỏi này mà cúi đầu nói gì đó, có hơi dài, Lola không nghe rõ được, hỏi cậu nói gì thế, tiểu yêu quái lắc lắc đầu.

"Suỵt! Đừng nói chuyện."

Yên lặng, phải tiếp tục chép sổ của đại nhân.

Lola ngồi một lúc thấy buồn chán quá định bụng quay lại chỗ của mình, trước khi đi, cô nhoài người ở phía trước Vương Nhất Bác nói:

"Vừa nãy tôi nghe được rồi, tiểu yêu quái."

"Á! Vậy cô không được nói ra."

"Không nói không nói, có điều cậu yên tâm đi, sếp sẽ không có bé cưng đâu, ha ha ha ha. Cậu có bị ngốc không vậy chứ, tôi biết ngay là hai người đang bên nhau mà... Tôi biết ngay!"

Đợi Lola rời đi rồi, tiểu yêu quái vẫn còn đang nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Tốt nhất là không có con, không có con là tốt nhất."

Mẹ cũng đã từng nói như vậy, bà vừa nói vừa ôm chặt lấy Vương Nhất Bác.

===

Cả ngày hôm nay Tiêu Chiến đều ở trong phòng làm việc, buổi chiều thì lên khu vườn trên tầng cao nhất, không gọi Vương Nhất Bác, không gọi bất kỳ ai.

Chạng vạng, khu vực làm việc chỉ còn lại mình Vương Nhất Bác, cậu đã hoàn thành xong bài tập ngày hôm nay, phòng của đại nhân vẫn bật đèn, tiểu yêu quái đang do dự không biết có cần đi vào xem thử hay không, mọi người đều nói hôm nay tâm trạng đại nhân rất tệ, không biết có bị mắng hay không nữa.

Lắc lư đi lại trước cửa phòng Tiêu Chiến khoảng mười mấy vòng, Vương Nhất Bác còn chưa gõ cửa, cửa đã mở ra.

"Vương Nhất Bác, cậu có biết là tôi có thể nhìn được bắp chân cậu từ phía dưới cửa thuỷ tinh không? Lắc lư làm tôi chóng cả mặt."

"Đại nhân, bọn họ nói anh giận rồi."

"Đi thôi, trên đường về nhà rồi nói."

Hoá ra là vì tinh dầu mộc lan, Tiêu Chiến nói không kịp nữa rồi, đợi thêm 40 ngày mới có thể làm hàng mẫu, Khu Vườn Trên Mái Nhà không kịp cho ra mắt vào Lễ Tình nhân.

"Đại nhân, vậy thì cho ra mắt muộn thêm chút nữa đi."

"Không được! Như vậy sao được, cậu căn bản không hiểu! Từ Tết Dương đến Lễ Tình nhân là mùa mua sắm, hương cam quýt của Khu Vườn Trên Sông Nile không thích hợp dùng cho mùa đông, mộc lan thơm ngào ngạt, đoá hoa trắng là nước hoa mùa đông mà Paris yêu thích, hơn nữa..."

Đại nhân cực kỳ nghiêm túc, động tác nấu cơm cũng ngừng lại, hôm nay bọn họ ăn tối ở nhà, nhất định là một chuyện quan trọng.

"Đại nhân, hơn nữa cái gì..."

"Không có gì, không sao, yêu quái, cậu lấy đĩa với nước sốt lại đây đi, mì nấu xong rồi."

Tiểu yêu quái đi tới tủ khử trùng lấy đĩa đựng, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi xổm trên đất, có chút đấu tranh, ngăn cả cậu ấy cũng không thể nói ư?

Chuyện mất đi khứu giác không thể để bất kỳ ai biết, tiểu yêu quái ở bên cạnh anh, anh chính là nhà điều chế nước hoa có khứu giác nhạy bén hơn bất cứ người nào, chỉ là việc này, ngay cả cậu ấy cũng không thể nói à?

Công ty hy vọng sẽ thừa thắng truy kích, xây dựng nên thời đại "điều chế nước hoa tối giản".

Tiêu Chiến cũng đồng ý, dự tính ban đầu của anh là, "Khu Vườn Trên Mái Nhà" có thể được đưa ra thị trường trước Lễ Tình nhân, vị thế đang đi lên của Tiêu Chiến ở công ty và trong giới nước hoa có thể ổn định được.

Đến lúc đó anh có thể ung dung mà nói rằng, muốn đến châu Á tìm linh cảm cho hành trình tiếp theo, rời khỏi Paris một cách tự nhiên, thời gian lâu một chút, tránh đi một thời gian, có lẽ khứu giác sẽ hồi phục, quay về vẫn là "nhà điều chế nước hoa cấp cao nhất".

"Đại nhân, đại nhân, cẩn thận nóng, sợi mỳ dài quá rồi."

"Shh..."

Tiêu Chiến đang suy nghĩ, bị mỳ Ý làm bỏng ngón tay, Vương Nhất Bác ngậm lấy ngón tay anh, hút đi hai sợi mỳ phía trên đó, dùng ánh mắt đơn thuần đến nỗi Tiêu Chiến không đành lòng, cậu nói:

"Đại nhân, trên người anh vẫn cứ là ăn ngon nhất."

Chuyện yêu của tối hôm đó kéo dài rất lâu, tiểu yêu quái cũng cảm giác được đại nhân không chịu nổi rồi mà Tiêu Chiến vẫn muốn tiếp tục, cứ như muốn bồi thường cho Vương Nhất Bác.

"Đại nhân, mệt rồi thì đi ngủ có được không? Anh buồn ngủ rồi."

"Tôi không mệt, yêu quái, cậu muốn thì cứ tiếp tục làm tình."

"Đại nhân, tôi muốn anh nghỉ ngơi."

"Vậy chúng ta làm thêm lần nữa."

Bắp đùi Tiêu Chiến đang phát run, mắt cá chân bị Vương Nhất Bác cầm trong tay, có thể cảm nhận được gân cốt ở phía sau bắp đùi của anh đang nhảy liên tục.

Đại nhân của đêm nay chủ động quá, lúc mới bắt đầu còn tự ôm lấy chân mình, cố gắng hết sức mở ra, mở rộng chân đến 180 độ, muốn Vương Nhất Bác tiến vào sâu hơn chút.

"Yêu quái đừng dừng lại, cậu đừng chậm lại, tôi không mệt, nếu cậu mệt thì đổi để tôi lên trên."

"Đại nhân, ngày mai làm tiếp nhé, chân của anh cũng run lên cả rồi."

Vương Nhất Bác quỳ ở giữa thân thể Tiêu Chiến, gác chân anh lên vai, gậy th*t vẫn đang ở trong thân thể đại nhân, đã dừng lại rồi, cậu đang hôn mu bàn chân Tiêu Chiến, muốn để đại nhân nghỉ ngơi.

Nhưng Tiêu Chiến cứ vùng vẫy muốn nâng người dậy, động tác vặn vẹo ở mông mà mạnh, nơi giao hợp của hai người sẽ chảy ra chất lỏng màu trắng, một vòng tròn màu trắng, chảy vào kẽ hở giữa đùi Tiêu Chiến.

"Yêu quái, cậu bắn rất nhiều vào bên trong..."

Duỗi tay chạm vào chất lỏng dinh dính, Tiêu Chiến cười kéo Vương Nhất Bác lại gần, cắn môi của cậu để bày tỏ "sự bất mãn".

Bao nhiêu lần rồi, Vương Nhất Bác vẫn cứ nói bao cao su có mùi cao su, sẽ không ngửi được mùi trên cơ thể đại nhân, không chịu dùng.

Tiểu yêu quái đã quyết sẽ không làm tình nữa, lại không nhịn được trước sự trêu đùa của đại nhân, Tiêu Chiến nâng eo lên vài lần, dùng mông lôi kéo vài lần, còn liếm cả tinh dịch đang dính trên ngón tay...

Vậy là lại chuyển thành Vương Nhất Bác tiếp tục rút ra cắm vào, hôn môi cùng lúc làm tình, tối nay đại nhân cứ luôn kêu:

"Yêu quái, nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa, muốn bò đực đỉnh tôi."

Rõ ràng đã rất nhanh rồi, tiểu yêu quái không hiểu được có phải đại nhân không thoải mái hay không, còn muốn nhanh hơn nữa, trước kia mà như này đã không chịu nổi rồi, hôm nay thì đỏ mắt lắc đầu, lại còn đánh cậu, cắn cậu, muốn nhanh thêm.

"Đại nhân, vậy tôi sẽ nhanh hơn chút, anh đừng khóc có được không?"

"Ừa..."

Vương Nhất Bác quỵ gối thẳng người lên, nắm eo Tiêu Chiến, cố định vị trí của mông, động tác đâm rút tiến vào trạng thái phản nguyên lý cơ giới.

Mông Tiêu Chiến hoàn toàn rời khỏi giường, tiếng nước không bắt kịp tiếng thể xác va chạm, tiếng rên rỉ trong phòng ngủ bắt đầu kéo cao, như tiếng thét khi bị điện giật.

"Nhất Bác, đau, bên trong đau... Ưm, vẫn muốn..."

Tiêu Chiến cảm giác bên trong cơ thể có lẽ đã bị ma sát đến sưng tấy, vừa đau vừa thoải mái, một nửa cơ thể treo trên không trung được Vương Nhất Bác nâng đỡ, anh bây giờ chẳng những không ngửi thấy mùi, mà còn sắp khàn giọng đến không kêu thành tiếng.

Lúc cao trào, Tiêu Chiến dùng sức kẹp rất chặt, tiểu yêu quái sướng đến nỗi không thể khống chế, nghe đại nhân kêu đau lại dùng sức đâm đến sâu nhất, nhanh nhất, chôn ở đó bắn tinh.

Bọn họ rất ít khi cùng nhau đạt cực khoái, hôm nay là cùng lúc, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, đại nhân đang lên đỉnh khiến cậu cảm thấy yếu đuối cực kỳ.

Lên đỉnh sẽ khiến con người ta yếu ớt, lên đỉnh nhiều lần, lần sau sẽ yếu hơn lần trước.

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng dán sát bên tai Vương Nhất Bác mà nói:

"Yêu quái, tôi không ngửi thấy mùi, tôi không ngửi được nữa rồi, làm sao đây, yêu quái, tôi không ngửi thấy nữa..."

"Đại nhân, tôi ngửi thay anh có được không?"

"Tôi không thể dựa vào cậu, tôi không thể dựa vào người khác, không ngửi được tôi vẫn là Tiêu Chiến, tôi phải làm mộc lan, tôi phải làm nước hoa mộc lan. Vương Nhất Bác, tôi muốn mộc lan..."

Tiêu Chiến khóc, hơi nước trong mắt từ khi làm tình, biến thành nước mắt không ngừng chảy xuống, ôm Vương Nhất Bác mà khóc, anh lớn tiếng kêu gào, không ngửi được, tại sao lại như vậy, tại sao lại là tôi không ngửi được nữa, tôi là nhà điều chế nước hoa cơ mà...

Cuộc hoan ái kéo dài thật lâu trong đêm nay là một trận chiến thể lực, thể lực đến mức cực hạn, áp lực sẽ chọc thủng phòng tuyến.

Từ khứu giác yếu dần đến khi hoàn toàn mất đi, đại nhân rất giỏi phân tích đã buông tha việc phân tích, rốt cuộc vào đêm nay đã nói cho tiểu yêu quái của anh.

Tiêu Chiến lớn tiếng trút hết những ưu tư bị đè nén, tự tin và kiêu ngạo của anh lung lay sắp đổ.

Mỗi một lời nói ra đều khiến Vương Nhất Bác đau lòng, khiến cậu quên đi cả những đớn đau mà bản thân đã từng chịu đựng.

Vương Nhất Bác một mực vỗ về sau lưng Tiêu Chiến, vẫn luôn ôm lấy anh, đại nhân sắp ngủ rồi, anh mơ hồ nghe được tiểu yêu quái nói:

"Đại nhân, đừng khóc nữa, ngủ đi, ngủ thật ngon, tôi giúp anh tìm mộc lan, mộc lan tốt nhất, những gì anh muốn đều cho anh."

"Không kịp nữa rồi... yêu quái."

"Sẽ kịp, đại nhân mau ngủ đi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv