Thứ 6, ngày 10 tháng 10, "Khu Vườn Trên Sông Nile" - mẫu nước hoa đầu tiên trong series nước hoa Hành Trình do nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến sáng tác, tiến hành hoạt động ra mắt kéo dài 10 tiếng.
Buổi trưa hôm đó, bộ phận tiếp thị bắt đầu tiếp đón truyền thông và bạn thân thương hiệu đến tham quan, bọn họ đến trụ sở chính, nhà điều chế tự mình giới thiệu về ý tưởng sáng tác của series Hành Trình.
Tham quan những ghi chép về chuyến đi Ai Cập của đội ngũ Tiêu Chiến, bao gồm triển lãm ảnh, triển lãm bản thảo sáng tác và triển lãm hương liệu Cairo, v.v...
Triển lãm ảnh trưng bày hơn 1000 bức ảnh ghi lại quá trình tìm kiếm linh cảm tại Ai Cập của đoàn đội, trong đó hơn 300 bức là của chính Tiêu Chiến.
Ngoại trừ điều chế nước hoa, các tác phẩm nhiếp ảnh của Tiêu Chiến cũng là một nét thu hút khách hàng của công ty, anh đã từng có tác phẩm được bộ phận thời trang của công ty lựa chọn làm phim quảng cáo.
300 bức ảnh về Ai Cập này đã được Lola lựa chọn sơ bộ, rồi sau đó Tiêu Chiến sẽ quyết định.
Khi chọn ảnh, nhà điều chế mới chợt nhận ra, anh đã chụp Vương Nhất Bác nhiều đến như thế.
Chụp bằng điện thoại, chụp bằng máy ảnh, nằm trên băng ghế trước cửa cửa hàng tiện lợi, tranh cãi với chủ nhà trong sân, bị phạt đứng cạnh cột đá trên tầng hai của đền Hatshepsut, chạy lên thuyền gỗ sơn vàng trên sông Nile, ảnh bị thương, ảnh hái xoài, ảnh giặt quần áo...
Tiêu Chiến trước kia chỉ thích chụp phong cảnh, lần này ở Ai Cập, hơn một nửa những phong cảnh đó đều có người bên trong.
Nhà điều chế đắn đo mãi chưa thể đưa ra quyết định, xóa đi rất nhiều bức hình, chỉ giữ lại 10 bức ảnh có tiểu yêu quái, đặt chúng ở bốn góc phòng – những vị trí không bắt mắt nhất của phòng triển lãm.
Lola từng hỏi Tiêu Chiến:
"Sếp ơi, những bức có tiểu yêu quái anh đều chụp rất đẹp, tại sao không đặt ở giữa vậy?"
Tiêu Chiến cầm bức ảnh Vương Nhất Bác ngồi xổm trước ngôi nhà màu vàng, dùng ngón tay gãi gãi lên bụng con mèo mắt xanh, nói:
"Trọng tâm của buổi họp báo là nước hoa, chỉ có thể có một trọng điểm, dù là tôi hay cậu ấy, đều không nên nổi bật hơn."
Lola le lưỡi, đây chính là sếp, tiểu yêu quái có xuất hiện cũng không làm thay đổi sếp của bọn họ.
Chính giữa khu trưng bày, Tiêu Chiến chọn hai bức hình, cây xoài xanh trong vườn và hoa sen xanh trên sông Nile.
Triển lãm ảnh trở thành tiết mục được chào đón nhất trong buổi chiều ngày hôm đó, lúc Tiêu Chiến đến, phòng triển lãm đã đông nghịt người, Vương Nhất Bác đứng ở một góc căn phòng, đang ngắm bức ảnh có mình trong đó - cậu đứng dưới gốc cây xoài xanh, nhìn lên tầng và làm động tác "suỵt".
Tiểu yêu quái mặc vest đen, là bộ đã mua hôm xem hòa nhạc, đeo cà vạt của Tiêu Chiến, cà vạt cũng màu đen, còn cả đôi giày da được mua sau hôm sinh nhật Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đi dạo cả một buổi chiều, đến Paris gần ba tháng, lần đầu tiên đi dạo phố nhàn tản đến vậy, mua giày da cho tiểu yêu quái.
Vốn dĩ Tiêu Chiến cũng chọn một bộ vest đen cho mình, suy nghĩ một hồi, trước khi ra cửa lại thay thành màu xanh đậm, tháo cà vạt xuống, đeo nơ.
Sáng sớm ra khỏi cửa Tiêu Chiến đã dặn dò tiểu yêu quái, hôm nay nói ít thôi, cho dù người khác đánh giá "Khu Vườn Trên Sông Nile" như thế nào cũng không được nhiều lời, phải luôn đi theo Lola.
Nói đến Lola, Tiêu Chiến tìm khắp nơi mà không thấy cô, lẽ ra hôm nay cô phải trông chừng tiểu yêu quái không rời nửa bước chứ.
Tiêu Chiến đang tìm Lola, nhưng tiểu yêu quái vừa nhìn thấy đại nhân đã muốn bước tới bên cạnh anh, Tiêu Chiến khẽ lắc đầu, cau mày, tiểu yêu quái lập tức đứng lại, hai tay đút vào túi quần, ra vẻ như rất có hứng thú với bức ảnh trên tường.
Tiêu Chiến nhanh chóng bị đám đông vây quanh, hoạt động diễn ra vô cùng sôi nổi, các khách mời uống champagne, đều vô cùng mong đợi dáng vẻ của "Khu Vườn Trên Sông Nile" vào tối nay.
Nhưng nhà điều chế đã chú ý tới, có người nhận ra Vương Nhất Bác chính là chàng trai trong bức ảnh, hết sức kinh ngạc bắt tay với cậu, khó mà tin được anh chàng đẹp trai trong bộ âu phục thẳng thớm trước mặt này lại chính là cậu trai Cairo ở trong ảnh chụp.
Nhìn thấy tiểu yêu quái giao tiếp, Tiêu Chiến lạnh sống lưng, đành phải xin lỗi rồi rời khỏi phòng triển lãm, gọi điện cho Lola, bảo cô mau chóng qua đây để ý Vương Nhất Bác, đây là lần đầu tiên cậu tham gia hoạt động kiểu này, lại là người không biết cách xã giao, không thể để mặc cậu nói chuyện được.
Lola liên tục xin lỗi Tiêu Chiến, giẫm lên giày cao gót chạy vào phòng trưng bày ảnh, Tiêu Chiến cảm thấy thần sắc cô có gì đó không ổn, căng thẳng lại hoang mang, may mà Lola đã đưa Vương Nhất Bác đi rồi.
Kể từ buổi hòa nhạc lần trước, Tiêu Chiến cảm thấy việc đưa Vương Nhất Bác đến những buổi xã giao chính thức giống như mang theo một quả bom hẹn giờ, đã từng nghĩ đến việc không đưa cậu đến tham gia buổi họp báo hôm nay, nhưng "Khu Vườn Trên Sông Nile" có mối liên hệ mật thiết với tiểu yêu quái, Tiêu Chiến hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai khác.
Đến buổi tiệc chính thức, Tiêu Chiến còn phải thay quần áo, mặc lễ phục.
Buổi họp báo với truyền thông và những người bình phẩm nước hoa có tiêu chuẩn cao, Tiêu Chiến là nhân vật chính của đêm nay, bộ phận thời trang đã đặt một chiếc áo đuôi tôm màu đen, rất nhiều người đang mong chờ được nhìn thấy tận mắt phong thái của nhà điều chế anh tuấn.
Buổi chiều diễn ra rất suôn sẻ, bất luận là thật lòng hay giả vờ, tất cả mọi người đều bày tỏ sự tán thưởng đối với Tiêu Chiến, cho công ty lớn rất nhiều thể diện, mặc dù đêm nay mới được ngửi "Khu Vườn Trên Sông Nile".
Buổi họp báo được tổ chức tại khách sạn Park Hyatt Paris, một phòng họp báo có tầm nhìn không gì sánh được.
Dựa theo yêu cầu của Tiêu Chiến, trong hội trường bố trí một cây xoài xanh thật, trên từng chiếc lá đều được xịt "Khu Vườn Trên Sông Nile", màu cát bao trùm phần lớn diện tích của phòng tiệc.
Khoảnh khắc khi khách quý bước vào phòng triển lãm, khứu giác sẽ dẫn dắt tất cả giác quan, như thể thời gian và không gian bị đảo lộn, khiến người ta quên đi toà tháp bằng sắt ngoài cửa sổ, ngửi mùi hương của "Khu Vườn Trên Sông Nile" trên lá cây, bước vào Cairo trong cát vàng.
Chưa tới 4 giờ Tiêu Chiến đã đến phòng họp báo, theo thông lệ phải ôn chuyện xưa với những nhà bình phẩm nước hoa, những người này nổi tiếng là thanh cao, họ có chung một đặc điểm, chính là thích "dìm hàng" các sản phẩm mới của công ty lớn.
Vương Nhất Bác không cần phải đến khách sạn Park Hyatt sớm như vậy, cậu theo Lola đến công ty ăn bữa tối.
Trong buổi họp báo có tổ chức tiệc buffet, nhưng cân nhắc đến việc mùi thức ăn nên chỉ phục vụ trong thời gian rất ngắn, tất cả đều là đồ nguội. Những dịp thế này, tổ sáng tác chẳng có cơ hội dùng bữa.
Lola đặt đồ ăn, hai phần mì Ý sốt rau bina, tâm trạng cô không tốt, điều này ngay cả Vương Nhất Bác cũng có thể nhận ra được, một cô gái Paris trước giờ luôn nói rất nhiều, vậy mà cả buổi chiều chẳng nói được mấy câu.
Vương Nhất Bác bưng đĩa thức ăn trở lại, đi tới trước bàn ăn, đặt đĩa mì Ý lên bàn.
Lola dường như không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả, chỉ siết chặt lấy túi xách trong tay, đột ngột đứng dậy khỏi ghế mà không hề báo trước, làm đổ đĩa đồ ăn tiểu yêu quái đang bưng.
Một đĩa mì màu xanh, đổ hết lên áo sơ mi của Vương Nhất Bác.
"A! Xin lỗi! Xin lỗi, tiểu yêu quái, tôi không nhìn thấy cậu, làm sao bây giờ, quần áo của cậu bị dính màu xanh hết rồi..."
Vương Nhất Bác xụ mặt, rất tức giận, đây là bộ đồ mà đại nhân mua cho cậu, đây là cà vạt do đích thân đại nhân thắt, đây là đôi giày mà đại nhân đã chọn, thử mười mấy đôi mới chọn được đôi này.
Tiểu yêu quái ngồi sụp xuống đất, lặng lẽ thu dọn đĩa đồ ăn bị hất rơi, đại nhân đã dặn, hôm nay nói ít thôi, không được nổi cáu.
"Tiểu yêu quái, cậu đừng động vào đồ dưới đất nữa, để tôi lau giúp cậu, quần áo phải làm sao bây giờ..."
Lola hoảng hồn, tay chân luống cuống lấy ra gói khăn giấy từ trong túi xách, ra sức lau quần áo cho Vương Nhất Bác, màu xanh của nước sốt rau bina quá đậm, lại bị loang mảng lớn, căn bản là không có tác dụng, bộ vest này coi như vất đi rồi.
"Còn một tiếng nữa là đến buổi họp báo, cậu như thế này không đi được rồi, tiểu yêu quái!"
"Không được, tôi phải đi, giờ tôi đi mua quần áo!"
Vương Nhất Bác đứng dậy xoay người đi ngay, cậu phải đi xem cây xoài xanh, đi xem "Khu Vườn Trên Sông Nile" và đại nhân của cậu.
Lola chạy theo, một thanh nhựa màu trắng từ trong túi xách của cô rơi xuống đất, văng đến trước mặt Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái chưa bao giờ nhìn thấy thứ này, bèn cúi người xuống giúp Lola nhặt lên.
Một thanh nhựa kỳ lạ, màu trắng, ở giữa là một ô cửa nhỏ, có hai vạch đỏ ở bên trong.
"Cậu trả lại cho tôi!"
Lola giật lại món đồ trong tay Vương Nhất Bác, vốn dĩ tâm trạng đã không tốt rồi, lúc này nôn nóng đến sắp khóc, nhìn xung quanh có biết bao nhiêu người, Lola kéo Vương Nhất Bác chạy đi, trốn vào thang máy.
"Lola, đừng kéo tôi, tôi phải đi mua quần áo."
"Tiểu yêu quái, tôi đưa cậu đến bộ phận thời trang, bọn họ có quần áo, tôi sẽ chọn cho cậu, cậu tin tôi đi, chắc chắn sẽ kịp".
Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng không giằng co nữa, nhìn thang máy đi lên từng tầng, từng tầng, đèn chỉ thị bật sáng, Lola chặn cửa thang máy, nói với Vương Nhất Bác:
"Tiểu yêu quái, chuyện ban nãy cậu không được nói cho bất cứ ai, kể cả sếp cũng không thể! Tôi còn chưa nghĩ xong, không muốn cho người khác biết."
"Chuyện bộ vest, hay chuyện cái que màu trắng?"
"Đều không được nói! Tiểu yêu quái, tôi biết cậu và sếp đang sống cùng nhau, nhưng mà cậu không được nói cho anh ấy biết, nếu không tôi sẽ không mượn quần áo cho cậu nữa!"
Tiểu yêu quái không để ý tới những thứ này, cái que trắng kia là gì cậu còn chẳng biết, chỉ cần có thể tìm được bộ vest mới, có thể đến buổi họp báo của đại nhân, không nói thì không nói vậy.
"Được! Tôi không nói, ai cũng không nói!"
"Cảm ơn tiểu yêu quái, cũng chẳng phải việc gì xấu xa... Aizz, tạm thời không thể nói, bỏ đi, không giải thích với cậu nữa".
Khi Lola và Vương Nhất Bác đến khách sạn Park Hyatt Paris, buổi họp báo đã bắt đầu, Tiêu Chiến đang ngồi ở hàng đầu tiên, hai người tìm đại hai vị trí ở hàng cuối cùng dành cho bộ phận sáng tạo.
Tiêu Chiến nghe được động tĩnh thì quay đầu lại nhìn, phát hiện Vương Nhất Bác đã thay quần áo khác, lại cũng mặc vest đuôi tôm, cũng thắt nơ, đôi giày da là da bóng, không phải đôi đã mua tuần trước, đều thay hết cả rồi.
Tiểu yêu quái vẫn đang vội vàng tìm chỗ ngồi, không chú ý đến ánh mắt của đại nhân.