Cuộc sống một con đường hai địa điểm – phòng thí nghiệm và nhà – duy trì một tháng, cuối cùng đến đầu tháng tám cũng kết thúc.
Trong quá trình điều chế lần này, điều Tiêu Chiến thấy phiền não nhất chính là độ chua của vỏ xoài xanh không có cách nào gìn giữ được, khiến cho hương giữa quá nhiều mùi trái cây, đã thử tăng thêm liều lượng long diên hương, nhưng long diên hương càng nhiều hương cuối sẽ càng nồng nặc, cảm giác về xoài xanh cũng sẽ phân tán nhanh hơn.
Tiêu Chiến đã thử hơn 100 cách phối chế, đều không hài lòng.
Đêm qua tắm xong nằm ở trên giường, đèn đã tắt, hôn cũng hôn đủ rồi, Tiêu Chiến kêu mệt, không cho Vương Nhất Bác chạm vào anh. Tiểu yêu quái nghe lời, ôm Tiêu Chiến nằm yên, thật sự là không hề nhúc nhích, một câu cũng không nói, cứ như đang ấm ức vậy.
Lại cái điệu bộ này?
Tiêu Chiến chống người dậy hôn Vương Nhất Bác, cắn môi của cậu, trách móc cậu, chuyện khác thì không để tâm, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện hôn môi và đi ngủ.
"Yêu quái, sao lúc huấn luyện cậu không chuyên tâm giống như ở trên giường vậy đi..."
"Đại nhân, ngày nào tôi cũng hôn anh, ôm anh đi ngủ, tại sao còn phải chăm chỉ huấn luyện nữa?"
"Vương Nhất Bác!"
Yêu quái lại khiến đại nhân được mở rộng kiến thức, lại có thể cây ngay không sợ chết đứng đến thế, Tiêu Chiến nói tiếp:
"Cậu suy luận vô lý, sao tôi lại chủ động hôn cậu chứ, nhất định là ở Cairo nóng phát ngốc rồi."
"Đại nhân đừng cử động, thơm quá, xoài xanh tươi ngon, được ngâm trong nước biển, thịt quả mát lạnh rười rượi, có nóng hơn đi chăng nữa vẫn muốn hôn anh."
Vương Nhất Bác miễn cưỡng dừng lại, hai tay lại tiếp tục với vào trong quần áo Tiêu Chiến, liên tục vuốt ve lưng của anh, bình thường Tiêu Chiến sẽ thuận theo đó nâng eo lên để Vương Nhất Bác cởi quần áo ra, nhưng hôm nay Tiêu Chiến như bị chạm điện vậy, đẩy Vương Nhất Bác:
"Yêu quái, cậu vừa nói gì cơ! Nước biển, chính là muối có phải không? Đúng vậy, sao tôi lại không dùng muối biển chứ!"
Tiêu Chiến lúc này khoẻ đến đáng sợ, đẩy Vương Nhất Bác suýt chút nữa là ngã xuống đất, cậu nhìn Tiêu Chiến nhảy xuống giường, bật tất cả đèn trong phòng ngủ lên, hai ba phát đã mặc xong quần ngồi vào bàn đọc sách, bắt đầu nhanh chóng viết vào sổ tay, mấy phút sau, "bài ca sáng tác" đặc biệt của anh liền bắt đầu:
"Yêu quái, xuống giá sách dưới tầng lấy ghi chép năm 2005 lên đây, đi mau!"
"Yêu quái, thêm ly cà phê nữa, mang cả hàng mẫu buổi sáng lại đây."
"Vương Nhất Bác, cậu còn có thể chậm hơn nữa không hả? Nhanh, chạy xuống, tôi cần dùng gấp."
Mỗi lần Tiêu Chiến bắt đầu điều chế đều như thế, tiểu yêu quái nghĩ, sẽ không có một nhà điều chế nào khác khiến cậu cam tâm tình nguyện bị hô đến gọi đi như vậy nữa, cũng sẽ không có ai giống Tiêu Chiến, cuống lên là nói chuyện, trừng mắt lên nổi giận với cậu.
Đại nhân là trẻ con, là bí mật chỉ có tiểu yêu quái biết.
Lại một lần thâu đêm, Tiêu Chiến nghiên cứu tất cả tinh dầu muối biển có trong tay, anh làm ba phương án, bổ sung chiết xuất muối biển chưa bị biến chất, đồng thời giảm bớt tỷ lệ long diên hương.
Trên sổ tay của nhà điều chế viết đầy những phân tử hoá học, rất nhiều loại công thức, chỉ có ở ngay vị trí trung tâm là vẽ một ruộng muối trắng tinh, ruộng muối vốn dĩ không có lấy một ngọn cỏ, trong một mảnh trắng xoá của Tiêu Chiến mọc ra một quả xoài xanh.
Nhà điều chế có lòng tin, nhất định lần này sẽ có một công thức là cách điều chế hoàn mỹ mà lòng anh mong muốn.
Trời còn chưa sáng, Tiêu Chiến đã dẫn theo Vương Nhất Bác chạy như bay trên đường phố Paris, chạy thẳng đến phòng thí nghiệm, tiểu yêu quái làm trợ lý, Tiêu Chiến tự mình tìm được hàng tồn kho, chỉ mất một giờ đã làm được cách điều chế đầu tiên.
Vương Nhất Bác rất mong đợi, cậu cảm thấy phương án này có thể được. Nhìn đại nhân ngửi ống nghiệm nhưng trên mặt không có cảm xúc, anh đưa ống nghiệm cho Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái không cần đến gần, cậu mở lớn hai mắt nhìn Tiêu Chiến, không hiểu được sự nghiêm túc của anh.
Rốt cuộc, Tiêu Chiến cũng cười, ngả người về sau, sắp ngã xuống khỏi ghế xoay, Vương Nhất Bác nhanh chóng ôm lấy anh, Tiêu Chiến dựa vào lòng cậu cười lớn tiếng.
Hết sức thả lỏng, vô cùng tự tại, cười rất lâu, cuối cùng cười đủ rồi, Tiêu Chiến bật người dậy ôm lấy bả vai Vương Nhất Bác, hỏi cậu:
"Giống nhau đúng không? Yêu quái, cậu nói đi, có phải là giống hệt nhau không?"
"Đại nhân, giống y hệt với hoa sen trên sông Nile."
Vương Nhất Bác ở trong phòng thí nghiệm hôn Tiêu Chiến, cậu nhận được sự đáp lại của đại nhân.
Tiêu Chiến mở chân ngồi lên đùi Vương Nhất Bác, ngựa dán ngực, cho tiểu yêu quái nếm mùi vị trong miệng mình, muốn Vương Nhất Bác lặp đi lặp lại nói cho Tiêu Chiến biết:
"Đại nhân, giống nhau như đúc, anh làm được rồi!"
Hôn môi có lẽ rất hao tốn thể lực, sau khi chúc mừng, Tiêu Chiến nằm trên vai Vương Nhất Bác, anh nhắm mắt lại, không đợi tiểu yêu quái tiếp tục tới hôn anh đầu đã nặng trĩu.
Nhà điều chế đã chịu đựng gần một tháng, không phải là không ngủ được, chỉ là có sự ràng buộc về mặt tinh thần.
Trước khi ngủ Tiêu Chiến chỉ nói một câu:
"Yêu quái, bảo với Lola ngày mai chúng ta nghỉ, đưa tôi về nhà, đừng để người khác nhìn thấy, ngủ với tôi."
Lúc bọn họ rời khỏi đường Faubourg, đèn đường Paris đã tắt rồi, sắc trời đã lộ vài tia sáng, màn đêm dần nhạt màu, có những người dậy sớm đang chạy bộ dọc theo bờ sông Seine, lúc lướt qua vai nhau, bọn họ sẽ liếc mắt nhìn hai người đàn ông này một chút.
Một người cõng một người khác, bọn họ đi bộ dọc bờ sông, đi rất chậm, người đàn ông nằm trên lưng đang ngủ, trên người mặc chiếc áo hoodies cỡ lớn, mũ đội trên đầu cho nên không nhìn rõ mặt.
Chỉ biết là vóc người cao ráo, quần áo chất lượng tốt, hai chân bị nâng lên cao, mỗi một bước đi đều đang đung đưa.
Đèn xe phía đối diện chợt sáng, Tiêu Chiến nheo mắt lại, nhìn không rõ, trên đầu đang đội mũ chiếc mũ lớn.
Anh thích mùi của chiếc hoodies này, đây là quần áo của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ôm cổ tiểu yêu quái, rướn người lên, nói sát bên tai cậu:
"Yêu quái, cậu không gọi xe à? Sẽ bị người ta nhìn thấy đấy..."
"Đại nhân, phía trước là đến nhà rồi, anh ngủ đi, mẹ tôi nói được cõng giống như nằm trong nôi vậy, có thể ngủ rất ngon."
Mặt trời sắp xuất hiện, Tiêu Chiến dùng mũ che mắt lại, ngủ tiếp.
Không sai, được người khác cõng tựa như nằm trong nôi.
Tiểu yêu quái còn nhớ lời anh dặn dò, không được để người khác nhìn thấy, dùng một chiếc mũ che lại cả Paris.
"Yêu quái, người khác thấy cậu cõng một người đàn ông, không cần đoán cũng biết đấy là tôi, đội mũ nào có tác dụng chứ?"
Âm thanh Tiêu Chiến mềm nhũn, lúc nói chuyện còn hôn lên cổ Vương Nhất Bác một cái.
Tiểu yêu quái nói: "Đại nhân, anh vẫn chưa ngủ ư? Vậy về nhà tôi lại hôn anh có được không?"
"Ừa, tôi ngủ đây. Ngủ ngon nhé, yêu quái, yêu quái, chào buổi sáng."
===
Chúc ngủ ngon thật ra thì không sai, bởi vì Tiêu Chiến ngủ thẳng từ sáng sớm đến rạng sáng hôm sau, khoảng hơn hai giờ đêm, Tiêu Chiến hơi tỉnh lại ôm lấy Vương Nhất Bác của anh:
"Yêu quái, sao cậu lại không gọi tôi! Hàng mẫu mới vẫn còn chưa chế cồn vào, để cả ngày như vậy sắp bay hơi hết rồi!"
"Ngủ thêm chút nữa đi đại nhân, buồn ngủ quá. Anh ghi vào sổ rồi mà, rất rõ ràng."
"Tôi ghi rồi á? Ghi rồi sao? Hôm qua chỉ lo vui vẻ, vui xong thì buồn ngủ, ngủ thành heo rồi..."
"Ngủ thêm lát nữa, bây giờ vẫn chưa giống heo."
Vương Nhất Bác lúc này buồn ngủ không chịu nổi, ấn Tiêu Chiến vào trong ngực, tay chân cũng bị hút lại, dính trên ngực và bắp đùi Tiêu Chiến, gương mặt kề sát vào, dùng hơi thở nặng nề thôi miên Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy Vương Nhất Bác lúc ngủ giống một cục nam châm, còn anh chính là một thanh sắt.
Ban ngày tiểu yêu quái không ngủ, ở nhà quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, cậu còn ôm Tiêu Chiến di chuyển từ giường sang ghế sô pha, muốn thay ga trải giường mới.
Chân Tiêu Chiến vô tình đạp lên đàn violin mà Suzuki Shun tặng, đã để ở ghế sô pha hơn một tháng rồi, bọn họ miệt mài nghiên cứu nước hoa mới, nhà cũng không dọn, đàn violin chưa từng chạm đến.
Nghe tiếng hít thở của Vương Nhất Bác, thân thể Tiêu Chiến bị kẹp đến độ không thể cựa quậy, ngẩng đầu lên nhìn bàn đọc sách, bản nháp và ghi chép của mấy hôm nay được sắp xếp gọn gàng, không thấy những quyển sách anh đã dùng đâu nữa, tất cả đã được tiểu yêu quái đặt về chỗ cũ rồi.
Tiêu Chiến nằm trên giường nhìn cửa sổ, Vương Nhất Bác lại quên mất phải thả rèm rồi mới đi ngủ.
Ngày mai trời đẹp, bởi vì đêm nay có rất nhiều sao, không nhìn rõ được có những chòm sao nào, Tiêu Chiến sờ cánh tay Vương Nhất Bác nói:
"Xoài xanh chính là hoa sen, yêu quái, thì ra cậu chính là Mad Hatter* mà tôi được gặp..."
"Đại nhân, anh nói gì thế?"
"Ừm không có gì, ngủ đi."
(*) chú thích ở comment
Giữa trưa hôm sau tỉnh dậy, Tiêu Chiến đã ngủ hơn 24 giờ, thần thái rạng rỡ, tràn đầy năng lượng.
Sau khi tỉnh táo, anh giật tóc gọi Vương Nhất Bác dậy, để cậu đi nấu cơm, hoặc là đi mua cơm, hoặc là bây giờ ra ngoài ăn cơm, Tiêu Chiến sắp đói thành thần tiên rồi.
"Đại nhân, anh chính là thần tiên, tôi ngủ với thần tiên."
"Yêu quái dậy đi! Cậu tới Paris một tháng, huấn luyện thì không học lại học được mồm miệng trơn tru rồi."
"Đại nhân chính là thần tiên."
"Im đi!"
Cách thức tiếp tế nhanh nhất vẫn là đại nhân đi cùng tiểu yêu quái, đến tiệm bánh mì tiểu yêu quái thích nhất, cùng ăn bánh mì bột chua tiểu yêu quái thích nhất, ăn kèm salad thăn bò.
Tiểu yêu quái vẫn một người ăn hai suất, ăn không thấy chán, Tiêu Chiến thấy cậu ăn ngon miệng, cảm giác như sau khi tới Paris Vương Nhất Bác chỉ ăn những thứ này.
Trong lúc ăn cơm Tiêu Chiến rất bận, anh đang trả lời lại mail của các bộ phận, bên bộ phận công nghệ muốn dựa vào tính ổn định để điều chỉnh các thành phần vi lượng, quy trình này chẳng hề dễ dàng.
Nòng cốt của Hành trình Ai Cập trong lòng nhà điều chế là xoài xanh, phải ra đòn phủ đầu, phải tạo sự khác biệt, nhưng không thể quá mạnh mẽ, mang lên người phải "như có như không".
Giống như quả xoài xanh anh đã ăn trong khu vườn của khách sạn ở Cairo, giống như tiểu yêu quái anh mang về từ Ai Cập.
"Yêu quái, ăn xong thì quay về công ty, tôi cần họp với bộ phận kinh doanh để xác định tên và bao bì cho nước hoa mới, cậu quay về học khoá đào tạo hay là theo Lola đến bộ phận sáng tạo đây?"
"Có thể không đi học được không? Đại nhân, lên lớp toàn bị huấn luyện viên mắng..."
"Ồ? Nhưng tôi nghe Lola nói cậu muốn học tài ba cơ mà? Nói tôi nghe thử xem nào, học tài ba gì cơ?"
"Tài ba... cho vui thôi."
Không chút tiến bộ! Tiêu Chiến đang rất muốn chê bai, anh vẫn nhớ, trong giờ học tiểu yêu quái ngẩn người, ngủ gật, vẽ linh ta linh tinh.
Nét vẽ đơn giản uốn éo không chịu nổi, giờ vẫn đang nằm trong ví tiền của Tiêu Chiến.
"Đại nhân, vốn dĩ tôi muốn học tài ba, Lola nói có tài ba là có thể ở bên đại nhân, giống như "sơn" vậy, nhưng giờ tôi không muốn học tài ba nữa."
"Anh ấy tên Suzuki Shun, cậu đừng có gọi là sơn."
Tiêu Chiến lại mở một gói đường nâu, đổ hết vào trong cà phê, điềm nhiên như không mà khuấy cho tan, tiểu yêu quái kéo cổ tay anh lại:
"Đại nhân, anh cho đường rồi, cho thêm nữa sẽ ngọt lắm, hôm trước anh còn nạt tôi vì cho quá nhiều đường!"
"...Hôm nay tôi muốn uống ngọt."
Nói xong Tiêu Chiến đẩy cà phê ra xa, ngón tay tuỳ ý bấm bấm trên màn hình điện thoại, tiện thể hỏi Vương Nhất Bác:
"Sao bây giờ lại không muốn học tài ba nữa? Cậu nghĩ thông suốt rồi, không cần ở bên cạnh tôi, có thể ở một mình rồi à?"
"Không phải đâu." Vương Nhất Bác nhét bánh mì chua đầy miệng, dưới cằm dính đầy vụn bánh, Tiêu Chiến đưa tay giúp cậu lau sạch đi, tiểu yêu quái nói tiếp:
"Đại nhân, tôi học tài ba là vì muốn ngủ cùng anh, bây giờ có thể ngủ cùng anh rồi thì không cần học nữa, tài ba khó lắm."
Tiêu Chiến nghẹn một lúc lâu không lên tiếng, những lời này trên giường đã từng nói, nhưng trước giờ Tiêu Chiến không coi những lời trên giường là thật, ban ngày trên đường lớn, Vương Nhất Bác lại trịnh trọng nói thêm lần nữa.
Tiêu Chiến nâng ly cà phê trên bàn lên uống một hớp, ngọt đến mức nhắm chặt mắt, tiểu yêu quái đưa cho anh một cốc nước đá, tự nói một mình:
"Ngọt lắm nhỉ, đại nhân sẽ không thích uống đâu."
"...Cậu ăn xong rồi chứ? Đi, đến công ty."
Tiểu yêu quái đi tới công ty mà vẫn chưa ăn xong bánh mì được bọc trong khăn ăn, vụn bánh rơi suốt dọc đường, có mấy chú chim bồ câu trắng xám mập mạp đi theo nhảy nhót sau lưng cậu.
Tiêu Chiến quay đầu muốn nói với cậu vài câu, thấy phía sau tiểu yêu quái có một đàn bồ câu đang theo đuôi thì không nhịn được cười, dứt khoát mặc kệ, bước nhanh hơn.
===
Cả chiều hôm đó Vương Nhất Bác đều đi theo Lola làm quen với khu vực làm việc, cậu tới đây hơn một tháng, không phải học khoá đào tạo thì theo chân Tiêu Chiến ở phòng thí nghiệm, đây là lần đầu tiên ngồi ở chỗ của mình, một vị trí không gần cửa sổ.
Lola giải thích về chế độ của công ty vài lần, Vương Nhất Bác không nghe vào tai, chống cằm chờ Tiêu Chiến tan họp.
Gần đến giờ tan làm Tiêu Chiến mới trở về bộ phận sáng tạo, gọi Lola vào phòng họp:
"Ba ngày nữa bộ phận sản xuất sẽ gửi thành phẩm đến, nếu như tôi không ở đây, em nhận được thì phải lập tức báo cho tôi biết, đừng để bất kỳ ai khác tiếp xúc trước."
"Vâng thưa sếp."
"Bộ phận kinh doanh đang đặt tên cho nước hoa mới, em gửi danh sách hương liệu cho tất cả những đồng nghiệp đã đi Ai Cập, mỗi người nghĩ một cái tên, ba ngày sau gửi lại tôi."
"Vâng thưa sếp."
"Sáng ngày mai bên thiết kế bao bì sẽ tới, bốn người, tôi không gặp đâu, bên trong tài liệu này là tư liệu sống và ý tưởng của tôi, đến lúc đó em đưa cho bọn họ, bảo bọn họ gửi phác thảo lại vào cuối tuần sau."
"Vâng thưa sếp."
Tiêu Chiến nói cảm ơn, Lola ôm một chồng văn kiện định rời khỏi phòng sếp, vừa đi tới cửa thì bị gọi lại.
Tiêu Chiến đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi vòng ra phía trước, dựa vào mặt bàn nói:
"Vương Nhất Bác sao rồi? Buổi chiều làm gì thế?"
"Em đưa cho cậu ấy danh mục nước hoa của công ty, đang học thuộc."
"Ừm... Lola, em có nghe được tin đồn gì không? Liên quan tới Vương Nhất Bác ấy."
Lola chột dạ cúi đầu xuống, cánh tay đang ôm tài liệu thêm dùng sức, đầu ngón tay cũng căng cứng, Tiêu Chiến nhìn thấy vậy, môi dưới mím lại, nheo mắt.
Xem ra thật sự có chuyện như thế, Lola cũng biết.
Lola kể lại đầu đuôi ngọn ngành scandal đồng nghiệp đang lan truyền cho Tiêu Chiến nghe, mọi người đều nói Vương Nhất Bác leo lên giường của Tiêu Chiến nên mới có được cơ hội vào công ty thực tập.
Đặc biệt là thực tập sinh cùng khoá, bàn luận cứ như đã từng thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác "lên giường" thật vậy.
Lola nói xong thì tức giận, thật lòng thật dạ thay Vương Nhất Bác than phiền: "Bọn họ đâu có biết chuyện ở Cairo, tiểu yêu quái đã cứu em, hơn nữa thật sự có thiên phú."
Tiêu Chiến mỉm cười nghe Lola nói xong, không nói gì hết. Trong lúc đó còn nghiêm túc mà nghĩ, quả nhiên scandal không có lửa thì làm sao có khói, nếu như Vương Nhất Bác không trèo lên giường của anh, hoặc là anh không bảo Vương Nhất Bác lên giường, thì liệu anh có đưa cậu về Paris không?
Không biết nữa, chuyện không xảy ra, có nghĩ cũng vô ích.
"Được rồi, tôi biết rồi, em đi làm việc đi."
"Sếp ơi, anh sẽ không cần tiểu yêu quái nữa sao? Cậu ấy vẫn đang ở khách sạn, em định cuối tuần này sẽ đi tìm nhà với cậu ấy."
"Em ra ngoài đi, tôi có điện thoại rồi."
Trên màn hình là cái tên quen thuộc, Tiêu Chiến mới nhớ ra, mai là ngày biểu diễn đầu tiên của Suzuki Shun, anh đã đồng ý sẽ tham dự.
Phần lớn đồng nghiệp ở bộ phận sáng tạo đã tan làm, đèn trong phòng Tiêu Chiến vẫn sáng, tiểu yêu quái quyết định gửi một tin nhắn cho đại nhân:
"Đại nhân, anh ăn cơm không? Có về nhà không? Tôi đói."
"Cậu về trước đi, tôi còn có việc."
"Ò, tôi đợi anh, tôi không đói."
"...Không cần, cậu đi ăn cơm đi, tôi có hẹn đi ăn với người khác."
Vương Nhất Bác chậm rì rì rời khỏi phòng làm việc, được ba bước thì quay đầu lại, đi tới phía trước phòng của Tiêu Chiến, cách một bức tường thuỷ tinh, thấy đại nhân đang cúi đầu nhìn dưới tầng, không biết đang nhìn cái gì.
Lola chạy đến kéo Vương Nhất Bác đi, nhanh chút nào, cùng đi ăn tiệm bánh mì mới mở cửa, ở ngay gần khách sạn, vô cùng ngon, buổi tối mới đón khách.
Trong lúc chờ đồ ăn lên, Lola hỏi Vương Nhất Bác cuối tuần có thời gian không, muốn dẫn cậu đi xem nhà trọ, cuối tháng trước công ty đã không còn phụ trách chi phí khách sạn của Vương Nhất Bác nữa rồi, mấy ngày nay đều là sếp trả tiền.
"Lola, tôi có chỗ ở rồi, không cần tìm đâu."
"A! Cậu đang ở đâu? Tìm lúc nào vậy, không phải tháng trước cậu toàn nhốt mình trong phòng thí nghiệm với sếp thôi à?"
"Ở nhà của... nhà chỗ quảng trường lớn ấy."
Đại nhân từng nói không được cho ai biết, tiểu yêu quái cắn chặt răng, rất sợ lỡ miệng nói ra sẽ bị Tiêu Chiến đuổi đi.
"Quảng trường lớn? Quảng trường lớn là ở đâu? Tiểu yêu quái, có phải cậu nhớ nhầm hay không vậy, là sếp giúp cậu tìm nhà à?"
"Thì ở chỗ quảng trường to to ấy, là tôi tự tìm."
"Cậu còn tìm được nhà nữa cơ, thật hay giả thế..."
Lola nửa tin nửa ngờ, đúng lúc điện thoại đổ chuông, nhận được mail Tiêu Chiến gửi đến, sếp vẫn đang tăng ca...
Tiêu Chiến sắp xếp một vài công việc cho ngày mai, nói trưa mai anh phải ra ngoài, buổi chiều sẽ không ở công ty.
Tiểu yêu quái nói rất ít, vùi đầu ăn sandwich, panini nướng của cửa hàng này rất ngon, Lola vẫn đang tiếp tục nói, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút ồn ào.
Lola nói, sếp nghiên cứu nước hoa mới sẽ nóng nảy cáu kỉnh, yêu cầu đề ra với đoàn đội rất cao, sau này đi theo Tiêu Chiến làm việc nhất định phải cố gắng, còn phải nghe lời, không cẩn thận chút là sẽ bị mắng, mắc sai lầm vài lần là sẽ mất việc.
Còn quan tâm tiểu yêu quái đã quen với Paris hay chưa, tháng trước không nghỉ ngơi cứ giam mình trong phòng thí nghiệm với Tiêu Chiến, cửa vừa đóng lại là nguyên cả một ngày, còn thường xuyên nghe thấy cậu bị mắng.
Còn nghe nói cái ngày hoàn thành nước hoa đó, bọn họ ở trong phòng thí nghiệm chịu đựng suốt cả đêm.
"Không mệt, đại nhân không hung dữ cũng không mắng tôi, anh ấy là nhà điều chế nước hoa giỏi nhất."
"Tiểu yêu quái, tan làm rồi, sếp cũng không ở đây, cậu cũng giỏi nịnh nọt quá đấy..."
"Ai bảo không ở đây, cô nhìn đi."
Lola nhìn theo ngón tay tiểu yêu quái, thấy sếp đang đi vào nhà hàng.
"Trời ạ, trùng hợp quá vậy..."
Nhà hàng này tuần trước mới khai trương, cô vẫn chưa đặt chỗ cho Tiêu Chiến, sếp đã tự mình tìm đến rồi?
Đây là khu phố quanh khách sạn của tiểu yêu quái, sếp là đặc biệt tới đây dùng bữa sao?
Lola vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa nghĩ thông suốt, tiểu yêu quái đã chạy đến chỗ Tiêu Chiến, Lola thấy sếp lạnh mặt nói chuyện với cậu, còn dùng ngón tay ấn ấn bả vai Vương Nhất Bác.
Tiểu yêu quái lập tức dùng sức phủi quần áo, phủi sạch vụn bánh mì đi, lại kéo ghế ra để Tiêu Chiến ngồi xuống, chủ động lấy thực đơn đưa cho anh nhìn, bản thân thì đứng bên cạnh Tiêu Chiến liên mồm nói.
Sau đó Tiêu Chiến chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, bảo tiểu yêu quái ngồi xuống, trên mặt hiện rõ sự không kiên nhẫn mà mở thực đơn ra, hỏi cậu ăn no chưa, có muốn ăn thêm phần nữa không?
Tiểu yêu quái đổi bàn rồi, Lola không thể làm gì khác hơn là bưng đĩa đi tới, nhìn Vương Nhất Bác gọi người phục vụ, hết sức vui vẻ nhắc lại những món Tiêu Chiến đã chọn, còn muốn đi tới quầy thanh toán.
Lola cảm thấy bản thân vô cùng dư thừa, ngồi cũng không yên nên giành đi trả tiền, sếp chỉ nói một tiếng cảm ơn.
Đi được mấy bước, Lola vẫn nghe được giọng nói của sếp, anh nói:
"Yêu quái, buổi tối ăn nhiều thịt bò như vậy sẽ không mất ngủ đấy chứ? Cậu uống nước đi, ăn từ từ thôi."
Thực đơn bị Lola làm cho nhăn lại, cô gái Paris cảm thấy đáy mắt chua xót, cắn môi để thực đơn và thẻ tín dụng lên quầy.
Lola vẫn luôn cúi đầu, thẻ tin dụng được trả lại rồi, đặt trên một cái đĩa nhỏ, trong đĩa còn có một chiếc bánh gừng nữa.
Bánh gừng có hình một cô bé, giống như cô vậy, không mấy vui vẻ.
Lola cầm bánh gừng cắn một miếng, ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông đội mũ đầu bếp, đang nhìn cô, trong đôi mắt màu xanh chỉ có mình cô, tất cả đều là cô, trên ngực đầu bếp có bảng tên, là Theo.
Tính tiền xong Lola rời khỏi nhà hàng trước, bởi vì trong mắt tiểu yêu quái chỉ có Tiêu Chiến, tất cả đều là Tiêu Chiến.
Đêm hôm đó bầu trời Paris rất cao, cô gái ngẩng đầu nhìn, cô cũng biết ba ngôi sao của chòm Orion, đêm hôm đó ở trong sân nhà Vương Nhất Bác, nghe cậu nói thế.
Quen biết nhau một dịp cũng rất tốt, Lola nhìn chòm sao Orion, nở nụ cười.
===
Tối nay trên vỉa hè của đường Fabert, không phải ai cũng có thể nghĩ thông suốt.
Trên đường về nhà tiểu yêu quái cứ bĩu môi mãi, Tiêu Chiến gọi cậu, cậu đi theo, tiếp tục dẩu mỏ.
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc ăn cơm Tiêu Chiến nhắc đến chuyện chiều mai anh không ở công ty, Vương Nhất Bác có thể tự mình về nhà, anh phải đến buổi biểu diễn của Suzuki Shun, diễn xong còn phải cùng nhau ăn tối.
"À đại nhân, ngày mai là sinh nhật của tôi!"
"Yêu quái đừng làm loạn, đột nhiên cậu nhớ ra ngày mai là sinh nhật mình à?"
"Đại nhân, ngày mai thật sự là sinh nhật tôi! Về nhà tôi sẽ cho anh xem hộ chiếu."
Tiêu Chiến không tin, gọi điện cho HR của công ty, bảo cô ngay lập tức xem lại hồ sơ, tiểu yêu quái vậy mà lại sinh nhật ngày mai thật.
Tà môn quá rồi, Tiêu Chiến nhớ ở Cairo cũng từng nói, Suzuki Shun sẽ tổ chức buổi diễn từ mùng 5 đến mùng 8 tháng 8.
Sớm thì không nói, cứ mỗi lần Tiêu Chiến muốn lùi bước lại, là tiểu yêu quái sẽ nói ra một lý do rất khó từ chối.
Tiểu yêu quái cuống lên: "Đại nhân, tôi định lúc đi ngủ sẽ nói cho anh biết."
Tiêu Chiến chẳng còn muốn ăn nữa, yêu quái thật đúng là yêu quái, nhìn ra được trong lòng Tiêu Chiến đang trách cậu không nói sớm.
"Vậy cũng hết cách, Vương Nhất Bác, tôi đã đồng ý với Suzuki Shun rồi, tối mai nhất định phải đi."
Tối hôm đó Vương Nhất Bác ngủ trong tủ quần áo một đêm, Tiêu Chiến không gọi cậu, cậu cũng không trèo lên giường.
Hỏi thì không hỏi, học được cách giận dỗi rồi.
Sáng hôm sau lại là Tiêu Chiến dậy sớm hơn, anh ngâm hai bát yến mạch, trong bát của tiểu yêu quái thả một viên marshmallow rất lớn.
Anh ở phòng ăn gọi Vương Nhất Bác xuống tầng ăn sáng, chờ lâu thật lâu mới thấy Vương Nhất Bác mái tóc còn ướt, cổ vắt khăn lông, thân trên để trần, bước xuống cầu thang.
"Cậu mặc quần áo... mặc quần áo vào! Không thể cởi trần chạy xuống tầng được, mặc quần áo tử tế rồi tới ăn sáng."
"Đại nhân, tôi không muốn ăn, hôm nay tôi có thể ở nhà ngủ không vậy? Sinh nhật có thể không đi làm được không?"
"...Cậu mặc đồ vào đi đã."
Vương Nhất Bác rất gầy, xương sườn nối với xương ngực, mỗi một cái đều rõ ràng, trông cứ như dân tị nạn ăn không đủ no.
Hai tháng nay ở cùng Tiêu Chiến béo lên được chút thịt, ai ngờ được chỗ thịt đó lại phát triển thành múi cơ trên bụng Vương Nhất Bác.
Hằng đêm đi ngủ Tiêu Chiến đều có thể mò mẫm cơ bụng của cậu, nhưng vào ban ngày anh rất chú ý tránh mắt đi, chưa từng nhìn ngắm kỹ lưỡng dưới tình trạng đầy đủ ánh sáng như thế này.
Rốt cuộc rèn luyện lúc nào vậy? Không thấy Vương Nhất Bác đi tập thể dục mà...
Mỗi ngày chạy nhảy một lúc quét dọn phòng cho Tiêu Chiến, như vậy mà cũng có thể tạo thành cơ bụng cho được? Điều này bình thường ư?
Đây chính là tuổi trẻ đấy sao? Trẻ hơn vài tuổi mà lại vô lý đến thế!
Tiêu Chiến muốn nhanh chóng quên đi xương cốt và cơ bụng của Vương Nhất Bác đang lắc lư trước mặt mình, anh cúi đầu bê bát yến mạch lên, dùng tốc độ siêu nhanh cho hết yến mạch vào trong miệng.
Một giây cũng không dừng lại ăn hết bát của mình, tiểu yêu quái vẫn chưa xuống đến nơi.
"Yêu quái, cậu mặc đồ xong chưa? Tới ăn sáng đi!"
Marshmallow tan ra trong sữa bò rồi, không nhìn ra được là hình bánh gato nữa.
Tiêu Chiến bưng bát lên tầng, không có ai, cửa tủ đang đóng, Tiêu Chiến dùng chân móc vào cánh tủ mở ra, nhìn thấy tiểu yêu quái đang nằm bên trong, tay cầm tờ 100 Euro anh đã cho.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, chớp mắt nói: "Đại nhân, anh đi làm đi, hôm nay tôi ở nhà ngủ có được không?"
"Đương nhiên không được, dậy ăn sáng nào, đi làm!"
"Nhưng mà tôi không đói."
"Không ăn không đi làm thì hôm nay cậu đi chỗ khác đi, tự tìm nhà trọ mà ở."
Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh như băng, Vương Nhất Bác cảm thấy là Tiêu Chiến thật sự muốn đuổi cậu đi, không thể làm gì khác hơn là bò ra khỏi tủ quần áo, cầm lấy bát yến mạch trong tay Tiêu Chiến, ngồi ăn ở trên thảm.
Marshmallow tan hết rồi, bên trên sữa bò nổi một lớp hoa văn xanh xanh hồng hồng, Vương Nhất Bác dùng thìa ngoáy tan hoa văn rồi bưng bát uống hết.
"Đại nhân, tôi đi rửa bát, sau đó đi làm cùng anh."
"Ừ."
Tiêu Chiến ngồi ở trên giường xem điện thoại, không có mục đích lướt mạng xã hội, nhìn thấy status Suzuki Shun đăng lên, vài bức hình bên trong địa điểm biểu diễn, cây đàn violin hắn yêu thích, còn có một bản nhạc bị làm mờ.
Suzuki Shun từng nói, hắn chuẩn bị riêng một bài nhạc cho Tiêu Chiến, tối nay trình diễn lần đầu tiên, có lẽ là muốn chính thức bắt đầu mối quan hệ.
Tiêu Chiến ấn like, rồi lại nhanh chóng huỷ đi.
Anh ném điện thoại lên giường, cả người cũng ngã xuống, nằm gối lên tay mình. Nghe tiếng tiểu yêu quái rửa bát dưới tầng, sau đó bịch bịch bịch chạy lên, tiếng bước chân còn nặng hơn cả tinh tinh, gõ vào tim Tiêu Chiến.
"Yêu quái, cậu thích nghe âm nhạc cổ điển không?"
Tiêu Chiến nằm ở trên giường nhìn Vương Nhất Bác thay quần áo, nhìn cậu chỉnh lại đầu tóc, thuận miệng nói chuyện phiếm.
"Cổ điển đến mức nào cơ?"
"Thì những bài mà Suzuki Shun chơi ấy, khoảng vài thập niên trước, hoặc là 100 200 năm trước gì đó."
"Không thích."
Vương Nhất Bác mặc xong quần áo đứng bên mép giường nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vẫy vẫy tay bảo cậu ngồi xuống, tiểu yêu quái quay mặt đi như đang giận dỗi, hai chân lại rất thành thật ngồi xuống bên người anh.
Tiêu Chiến dịch dịch thân thể, gối đầu lên đùi Vương Nhất Bác, đầu ngón tay vẽ loạn giữa hai chân cậu, hỏi cậu tối qua ngủ có ngon không? Có phải trong ngăn tủ rất nóng không?
Tiểu yêu quái bĩu môi không nói gì, Tiêu Chiến lại hỏi cậu:
"Yêu quái, sao lại không thích những bài mà Suzuki Shun chơi vậy, anh ấy là một nghệ sĩ violin rất tài ba."
"Đại nhân, tôi không thích mùi sơn."
"Ha ha ha ha ha."
Tiêu Chiến nằm trên đùi Vương Nhất Bác cười không dừng được, từ khi hoàn thành nước hoa mới, đại nhân không nổi giận nữa, cũng không nóng nảy, trở về dáng vẻ như lúc ở Cairo.
Đại nhân ở bên ngoài là người lớn, ở trong phòng cũng không lớn cho lắm.
"Yêu quái, hình như anh ấy có mùi sơn thật, ha ha ha."
Tiêu Chiến nghĩ đến biểu cảm nghiêm túc lại kiêu căng đặc trưng của Suzuki Shun, vẫn muốn cười tiếp, vừa cười vừa nói:
"Yêu quái, tối nay cậu đến phòng hoà nhạc cùng tôi đi, muốn làm nhà điều chế nước hoa ở Paris thì phải xã giao, tôi đưa cậu đi ngửi thử mùi sơn."
Cuối cùng tiểu yêu quái cũng cười, tên nhóc này hết sức dễ dụ.
Tiêu Chiến biết hết, chỉ cần anh sẵn lòng, nói một câu là có thể dỗ được cậu, dù cho có những lúc để dỗ được thì phiền phức hơn.
Lúc này chính là, bàn tay lớn của Vương Nhất Bác đỡ trán Tiêu Chiến, một tay khác giữ lấy cằm anh, cúi người xuống, làm chuyện mà cậu đã nghĩ đến suốt cả một đêm.
Rất nhanh nghe được tiếng thở dốc trong cổ họng Tiêu Chiến, hai tay anh siết lấy quần áo cậu để cậu nằm xuống, đè lên người mình tiếp tục.
"Đại nhân, cởi quần áo ra có được không?"
Tiêu Chiến chưa trả lời, tiểu yêu quái đã cởi hết nửa thân trên, tay Tiêu Chiến đặt trên bụng Vương Nhất Bác, từ từ vuốt ve, cơ bụng dưới lòng bàn tay anh lập tức căng cứng, giống như những gì vừa nhìn thấy dưới bếp vậy.
"Yêu quái, có muốn không?"
"Đại nhân, muốn, tôi muốn."
Vương Nhất Bác ngậm yết hầu của Tiêu Chiến, liếm dần xuống dưới, hôn đến ngực, liếm ngực Tiêu Chiến đến mức ướt nhẹp vẫn không muốn nhả ra, liên tục ngậm lấy dùng đầu lưỡi gảy gảy.
"Yêu quái, có phải tôi không nên như này không, không rời xa được cậu, ưm... ở trên giường không rời xa được, thoải mái quá, mấy ngày trước cũng rất thoải mái, đêm nào cũng có thể ngủ đến sáng."
"Đại nhân đừng nhúc nhích, tôi sẽ để đại nhân thoải mái."
Tiểu yêu quái một đường liếm đến bụng Tiêu Chiến, xuống thêm chút nữa, bị Tiêu Chiến giữ đầu lại, mạnh mẽ kéo Vương Nhất Bác lên, ôm lấy cậu, cùng cậu hôn môi, cả hai người giống như mắc phải chứng thèm khát da thịt vậy.
Từ sau khi về Paris, đều là buổi tối hôn môi và vuốt ve thân thể, Tiêu Chiến cố ý không bật đèn.
Đây là buổi sáng đầu tiên, đầu ngón tay va chạm tạo thành hình ảnh rõ rệt, đường cong cơ thể của nhau, bắp thịt, xương cốt cũng bởi vì tiếp xúc thân mật mà bắt đầu ửng đỏ, thậm chí nổi cả da gà.
"Yêu quái, cảm ơn cậu, cùng tôi làm ra nước hoa mới, đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi biết, chỉ có tôi biết..."
"Đại nhân, tôi sẽ luôn đi theo anh, không xa rời nhau."
Tiêu Chiến sửng sốt một lúc, đầu lưỡi đang dây dưa một chỗ dừng lại, anh xoay người, sờ đỉnh đầu Vương Nhất Bác nói:
"Tiểu yêu quái, đừng nói lời ngốc nghếch nữa, hôm nay tôi sẽ làm cho cậu khoan khoái, có muốn không?"
Vương Nhất Bác trơ mắt nhìn Tiêu Chiến đưa tay vào quần lót của cậu, chỗ đó rất cứng, nóng bỏng như nước đang sôi, đại nhân làm giống như bình thường cậu hay làm, từ từ hôn xuống dưới, mỗi tấc da thịt đều hôn qua, cho đến khi ngậm lấy tính khí Vương Nhất Bác vào miệng, dùng sức mút.
Đại nhân đang làm cậu thoải mái, đầu lưỡi của anh rất mềm, khoang miệng ấm áp, động tác vừa nhanh vừa ướt át, còn ngẩng đầu lên nhìn tiểu yêu quái, thở gấp từng hơi, hỏi cậu có thoải mái hay không.
Tiểu yêu quái không biết cách nói chuyện nữa, cậu kéo Tiêu Chiến lên, chặn lại môi đại nhân.
Một nụ hôn rất thô bạo, cơ hồ khiến Tiêu Chiến thiếu dưỡng khí, đổi sang tay tiếp tục, động tác bị kích thích càng thêm nhanh hơn.
Không thể để đại nhân nói chuyện nữa, cũng không thể phát ra âm thanh, đại nhân như thế còn lợi hại hơn cả Thần Mặt Trời, một câu nói là có thể lấy mạng tiểu yêu quái.
"Yêu quái, cậu làm tôi thoải mái rất nhiều lần rồi, bây giờ tôi cũng khiến cậu sung sướng, như vậy không sao hết."
Đây là những lời mà Vương Nhất Bác nghe được khi lần đầu tiên bắn tinh trong miệng Tiêu Chiến.
Hình như Tiêu Chiến còn kích động hơn cả cậu, miệng ngậm rất chặt, sướng đến mức Vương Nhất Bác thấy hơi choáng váng.
Đuôi mắt đại nhân đo đỏ, tay ôm lấy đùi Vương Nhất Bác, run rẩy kịch liệt, người quỳ ở trên giường, thẳng người, trong miệng ngậm chất lỏng màu trắng, tựa hồ cũng sắp đến cao trào.
Vương Nhất Bác lật người đè lại Tiêu Chiến, nắm lấy tính khí sắp đến giới hạn của anh, chống người dậy, cúi đầu xuống từng cái từng cái hôn lên gương mặt Tiêu Chiến, bàn tay ở nửa thân dưới mở ra, hoàn toàn bao lấy Tiêu Chiến.
Nghe thấy đại nhân bị tuốt đến mức lớn tiếng kêu, như mất khống chế mà hét lên, ánh mắt dần rời rạc, rất nhanh đã bắn ra trong tiếng kêu lớn.
"Đại nhân, anh muốn gì cũng có thể, tôi đều cho anh."
TBC