[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 17



Có được tinh dầu xoài xanh, ý nghĩa của chuyến đi đến Ai Cập kết thúc.

Tiêu Chiến ngủ đến trưa mới rời giường, việc đầu tiên anh làm là gửi email thông báo cho công ty, anh sẽ mau chóng quay lại Paris.

Trong email, Tiêu Chiến đưa ra rất nhiều yêu cầu cho phòng thí nghiệm, yêu cầu bắt đầu lấy mẫu và phân giải tinh dầu xoài xanh ngay trong ngày anh quay lại Paris, dùng tốc độ nhanh nhất để kết hợp các phân tử mùi tương tự.

Nhà điều chế mở hết hoả lực, tham vọng sục sôi.

Như một câu chuyện được lặp đi lặp lại nhiều lần trong dòng lịch sử của nước hoa, nhà điều chế lấy được tinh dầu Cairo quý báu, đưa về Paris, nuôi dưỡng ngành công nghiệp nước hoa Paris, hiệu suất đạt được như một công cụ tính toán chưa từng mắc lỗi.

Nước hoa "Hành trình Ai Cập" bay lượn trong trí não, nhà điều chế hận không thể lập tức bay về phòng thí nghiệm, Tiêu Chiến vô cùng có lòng tin đối với sản phẩm mới.

Tinh dầu xoài xanh không dễ mà có được, quá trình như đang nằm mơ.

Nhân lúc Vương Nhất Bác có hơi tỉnh táo, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng hỏi ra được là thương nhân hương liệu nào, tiểu yêu quái vẫn đang sốt, Tiêu Chiến không rời khỏi khách sạn, anh bảo Lola đi một chuyến.

Kết quả là giống hệt như tiểu yêu quái đã nói, tối hôm qua Vương Nhất Bác từng đến đây, nhưng trong tiệm không còn loại tinh dầu xoài xanh này nữa rồi.

Đến lúc này, rốt cuộc nhà điều chế cũng buông được sự lo lắng của mình xuống.

Tiêu Chiến muốn xin mang tinh dầu xoài xanh lên máy bay, anh không yên tâm gửi qua đường bưu điện, thứ này quá quý giá.

Nhưng dung tích 500ml đã vượt quá mức giới hạn của hãng hàng không, Lola và đồng nghiệp đến sân bay quốc tế Cairo xin làm thủ tục đặc biệt của hải quan, hải quan cần một đến hai ngày làm việc để xét duyệt rồi trả lời lại.

Không đến mức vạn bất đắc dĩ, Tiêu Chiến không muốn chia nhỏ ra.

Thử thách lớn nhất trong việc gìn giữ tinh dầu chính là oxy hoá, cần phải tránh ánh nắng mặt trời.

Tiêu Chiến không biết chai tinh dầu xoài xanh này đã được chiết xuất bao lâu, anh mới chỉ mở ra hai lần.

Từ việc phân tích độ tươi mới có thể thấy thương nhân hương liệu bảo quản rất đúng cách, có thể đã sử dụng các thiết bị kiểm soát nhiệt độ vật lý.

Luôn được gìn giữ bằng cách kiểm soát nhiệt chứ không ướp lạnh, Vương Nhất Bác cầm tinh dầu suốt cả đêm, nếu dùng tủ lạnh sẽ không thể nào giữ nguyên nhiệt độ như vậy được, chênh lệch nóng lạnh quá lớn, quá trình oxy hóa sẽ bắt đầu chỉ trong vài giờ.

Việc khẩn cấp trước mắt bây giờ là mau chóng quay về Paris, Tiêu Chiến đang tự tay bọc vải cản sáng cho chai thuỷ tinh đựng tinh dầu, sau đó cất vào trong hộp giữ nhiệt do Lola mua về để gìn giữ.

Những gì cần bàn giao đã bàn giao, nên sắp xếp cũng đã sắp xếp, tiểu yêu quái vẫn chưa tỉnh ngủ.

Trời đã sẩm tối, tà dương đỏ thẫm khiến cây xoài trong sân nhìn vô cùng mộng ảo.

Vương Nhất Bác bắt đầu ngủ từ 6 giờ sáng, ngủ suốt một ngày rồi.

Ban ngày nhìn gương mặt cậu lúc ngủ, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Tiêu Chiến đoán là Vương Nhất Bác mưu sinh bằng cách mua đi bán lại tinh dầu, tiết tấu cuộc sống ở Cairo chậm rãi, những ngày qua Vương Nhất Bác chạy ngược chạy xuôi với anh, có lẽ chưa từng chịu khổ như vậy.

Có thể là lần đầu tiên không ngủ mà đi tìm tinh dầu, chắc là cực kỳ mệt mỏi.

Tiêu Chiến không gọi Vương Nhất Bác dậy, anh đặt bên khách sạn 3 suất bò bít tết, 2 suất cho tiểu yêu quái, chính mình cũng chưa ăn, chuẩn bị chờ Vương Nhất Bác dậy thì gọi người mang đến.

Đợi đến hơn 10 giờ tối, nhà ăn gọi điện tới thông báo thời gian giao đồ ăn muộn nhất là 11 giờ, hỏi Tiêu Chiến có cần nữa hay không.

Tiêu Chiến ngồi bên mép giường, cố ý gây tiếng động mạnh để đánh thức Vương Nhất Bác dậy, nhưng Vương Nhất Bác chỉ lật người, nằm úp sấp xuống, ôm gối ngủ tiếp.

Thích ngủ đến vậy... Tiêu Chiến nhớ tới những ngày hồi mới quen Vương Nhất Bác, cậu ăn rất được, lại cứ hay ngủ không chịu dậy. Bảo là vừa đi bán tinh dầu ở chợ lớn Khan El-Khalili, nhưng không nhận được tiền.

Có điều ngủ suốt cả ngày, sắc môi Vương Nhất Bác đã bớt xấu đi nhiều lắm, dáng vẻ của cậu lúc ngủ khiến Tiêu Chiến mềm lòng, người đang ngủ say, nhìn môi dày hơn bình thường một chút.

Lúc Tiêu Chiến ý thức được, ngón tay anh đã chạm lên môi tiểu yêu quái, đang miết nhè nhẹ. Tiêu Chiến cười chính mình, cứ như đang bầu bạn với một cậu bé ngủ mãi không tỉnh vậy.

Nếu đã là cậu bé, tại sao anh cứ luôn muốn hôn một đứa trẻ?

Thịt bò bít tết được đưa đến phòng lúc 11 giờ đêm, Tiêu Chiến rất nhạy cảm với mùi hương, anh không cho phép để thức ăn nặng mùi qua đêm trong phòng mình.

Bởi vì bò bít tết mà để lâu sẽ không làm dịu bớt được mùi máu tanh, Tiêu Chiến nằm mơ cũng cảm thấy mình đang đứng trong lò mổ.

Hôm nay là ngoại lệ, Tiêu Chiến để bò bít tết trong phòng ngủ, tiếp tục chờ, không biết đến đêm khuya liệu tiểu yêu quái ngủ đủ rồi có cảm thấy đói bụng, muốn rời giường ăn bữa sáng, bữa trưa, bữa tối và bữa khuya hay không.

Cậu có thể ăn rất nhiều thịt bò.

Vương Nhất Bác không dậy, trước khi đi ngủ, rốt cuộc Tiêu Chiến cũng nhận được cuộc gọi của Lola.

Trải qua quá trình đàm phán của tổng bộ công ty, hải quan Cairo đồng ý với yêu cầu đặc biệt của Tiêu Chiến, nộp phí bảo đảm, đưa tinh dầu cho tiếp viên hàng không giữ hộ là có thể mang 500ml tinh dầu lên máy bay.

Lola đặt vé chuyến bay ngày kia, cố ý hỏi Tiêu Chiến, có cần phải mua vé cho Vương Nhất Bác hay không?

Tiêu Chiến nói chờ Vương Nhất Bác nghỉ ngơi thật tốt rồi hẵng quyết định.

Nhà điều chế đã thông qua email báo cho tất cả đoàn đội ở Paris, tinh dầu xoài xanh quan trọng nhất, là do Vương Nhất Bác tìm được.

Còn về việc ai là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nói đó là phiên dịch viên và người dẫn đường anh đã gặp ở Cairo.

Trước tiên phải chuẩn bị xong bước đệm cùng nhau trở về Paris, cuối cùng cũng phải quay về vùng đất danh lợi, mang theo một "yêu quái", Tiêu Chiến phải võ trang đầy đủ.

Đương nhiên anh sẽ không nói cho bất kỳ ai hay, người dẫn đường và phiên dịch viên Vương Nhất Bác, đã ngủ trên giường của anh suốt cả một ngày.

Đêm nay, trước khi Tiêu Chiến nằm xuống, anh đã đẩy cánh tay của Vương Nhất Bác ra, di chuyển gối ôm của cậu ra chỗ khác, tự mình thế vào vị trí đó.

Tiểu yêu quái vẫn giống như cục nam châm, tay chân quấn chặt lấy Tiêu Chiến, hơi thở dán sát bên tai anh, nhắm mắt nói:

"Đại nhân, hãy tin tôi có được không?"

Hô hấp của Tiêu Chiến ngừng trong giây lát, nếu như tiểu yêu quái hiểu chuyện, cậu chính là cao thủ đánh chiếm tâm lý, biết kề sát bên tai thủ thỉ trong đêm khuya.

Tiêu Chiến lần mò trong bóng tối với tới điện thoại di động, đỡ lấy cổ gửi tin nhắn cho Lola:

"Mua vé máy bay cho Vương Nhất Bác đi, cậu ấy cùng chúng ta quay về Paris."

===

Tiểu yêu quái ngủ thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh, tinh thần tốt hơn rất nhiều, bụng đói ùng ục sôi, cậu vừa mở mắt ra đã lập tức ôm chặt lấy Tiêu Chiến trong lòng mình, hôn lên trán anh, chờ đại nhân ngẩng đầu.

Đại nhân đã ăn trưa, đang ngủ trưa bên cạnh cậu.

Trên đầu giường tiểu yêu quái còn có hai phần thịt bò bít tết đang đợi, trưa nay mới đổi lại phần mới hơn.

Đây là ngày cuối cùng ở Cairo, không có lịch trình, tâm trạng Tiêu Chiến vui vẻ, định dẫn tiểu yêu quái đi thăm thú tiệm nước hoa của hướng dẫn viên bị sa thải.

Chuyện lần đó Tiêu Chiến không còn tức giận nữa, nước hoa cổ luôn là sự cám dỗ đối với nhà điều chế.

Thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, biểu cảm của hướng dẫn viên không được tự nhiên, có điều đã mở cửa thì phải làm ăn, gã không dám làm mất lòng Tiêu Chiến, khúm na khúm núm phục vụ.

Tiêu Chiến ở trong cửa hàng lựa chọn kĩ càng, ung dung như đang đi nghỉ phép, mỗi một chai anh thử qua đều đưa cho tiểu yêu quái ngửi.

Chuyện cho tới nước này, hướng dẫn viên cũng hối hận ban đầu đã hùng hổ hăm doạ. Sao gã lại không nhìn ra được, vốn dĩ sếp không hề ghét bỏ tiểu yêu quái cơ chứ...

Khứu giác của Vương Nhất Bác có thiên phú, hướng dẫn viên đã đặc biệt hỏi thăm, mẹ cậu bán tinh dầu mưu sinh, về sau tiểu yêu quái cũng là như vậy, thường xuyên có chủng loại tốt, nhưng số lượng quá ít, mỗi lần không vượt quá 200ml, vài tháng mới tới một lần, rất không sung túc.

Hướng dẫn viên đứng sau lưng Tiêu Chiến, xoa xoa tay nói: "Sếp ạ, lần trước là do tôi kích động mới đùa dai, cậu đừng để trong lòng."

"Đã qua rồi thì thôi, anh cũng mất việc rồi."

Tiêu Chiến tiếp tục loay hoay với chai nước hoa trong tay, không hề nhìn chủ tiệm.

Anh lại đưa một chai nước hoa nổi tiếng cho Vương Nhất Bác, là "Shalimar" trứ danh, phiên bản đầu tiên, ra đời năm 1925, do nhà điều chế huyền thoại Jacques Guerlain sáng tác.

Linh cảm của Shalimar cũng là một cuộc hành trình, chuyến đi của nhà điều chế Paris đến phương Đông cổ kính, đi đến Ấn Độ.

Chai này vẫn còn khoảng 50%, ở Paris cũng không dễ tìm thấy. Là chủ tiệm đặc biệt lấy ra từ buồng kiểm soát nhiệt độ, muốn lấy lòng bộ sưu tập quý giá của nhà điều chế Paris.

"Yêu quái, cậu ngửi xem, cồn bay hơi rất mạnh, hương đầu có biến hoá nhưng mở ra chưa tới một phút, mùi hương đã không khác biệt lắm so với sản phẩm mới rồi, đây là công nghệ của mấy chục năm trước đấy, đúng là không hề dễ dàng."

Tiểu yêu quái nhận lấy chai nước hoa, chủ tiệm căng thẳng đến toát mồ hôi, rất sợ tên nhóc ngốc nghếch vụng về làm rơi vỡ bảo bối của gã.

"Đại nhân, đậu Tonka và hạt cà phê trong này được dầu sáp bao bọc nên không dễ biến chất, anh ngửi đi, có cả mùi sáp nữa."

"Đúng là có thật, yêu quái giỏi ghê nha!"

Hai người cứ coi xung quanh như không có ai mà nói chuyện với nhau, cử chỉ có vẻ rất thân mật.

Chủ tiệm càng thêm hối hận, biết trước thì ban đầu đã không làm thế, hận bản thân có mắt không tròng, quá coi thường Vương Nhất Bác.

Tiểu yêu quái thật sự đã trói được đại kim chủ, giá trị tăng lên trăm lần ngay lập tức, nói không chừng còn có thể theo Tiêu Chiến đến Paris, lọt vào mắt xanh của công ty lớn.

Tiêu Chiến đi tới tủ bày hàng khác, bắt đầu ngắm nhìn bộ sưu tầm chai đựng nước hoa cổ xưa.

Trong giai đoạn đầu của lịch sử nước hoa, chai và nước hoa là hai nhánh riêng biệt, ở Cairo có vài xưởng thạch anh lịch sử lâu đời, từng chuyên sản xuất chai đựng nước hoa cho hoàng thất.

Cho đến gần 200 năm trước, nước hoa phát triển thành công nghệ hiện đại, các nhãn hàng mới bắt đầu bán nước hoa cùng với chai.

Trước kia, người không có chai thạch anh sẽ không thể mua nước hoa được.

Tiêu Chiến xem rất say sưa, chủ tiệm nhân cơ hội nhét cho Vương Nhất Bác một tấm danh thiếp, kéo tay cậu nói:

"Tiểu yêu quái, vẫn còn giận sao? Chuyện lần trước là tôi không đúng, cậu xem, công việc của tôi cũng mất rồi, chúng ta xí xoá nhé?"

"Không giận, nhưng mà bộ phim anh mang đến lần trước đáng sợ quá..."

"Bộ phim nào cơ? 《Perfume》sao? Đồ ngốc này, cái tôi đang nói là chuyện buổi tối bảo cậu đi mua giấy kraft ấy, cậu không nhớ à?"

Nhìn nét mặt không chút để ý của Vương Nhất Bác, chủ tiệm nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Chiến không nói cho tiểu yêu quái biết đêm hôm đó cậu ta bị lừa sao?

Thế càng tốt, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, không nịnh bợ được Tiêu Chiến, giữ liên lạc với tiểu yêu quái có khi sau này đi theo Vương Nhất Bác còn được thơm lây.

"Tiểu yêu quái, cậu muốn đi Paris có phải không? Đi cùng với sếp lớn à?"

"Đúng vậy! Tôi muốn đi Paris với đại nhân."

"Trông cậu vui vẻ kìa! Vậy sau này mua tinh dầu Cairo cậu có thể chiếu cố công việc làm ăn của tôi được không? Tôi cho cậu lợi ích..."

Âm thanh chủ tiệm càng lúc càng nhỏ, cơ hồ sắp dí sát vào mặt Vương Nhất Bác, vị cay trên người gã không thơm, tiểu yêu quái tránh về phía sau, lại nói:

"Vừa nãy tôi ngửi được chỗ này của anh có phôi xà phòng làm từ ô liu và nghệ tây, bọn tôi cần dùng đến thứ này!"

"Vậy thì tốt quá rồi, cậu bảo sếp mua chút nhé?"

Ở bên này trò chuyện hết sức sôi nổi, Tiêu Chiến nghe được bèn ho khan hai tiếng, tiểu yêu quái và chủ tiệm lập tức im bặt, cùng nhìn Tiêu Chiến, anh nói:

"Có người chuyên phụ trách việc mua hương liệu, chúng ta không quan tâm những chuyện này."

"Tôi biết chứ sếp, nhưng cậu là nhà điều chế cấp cao nhất của series nước hoa mới, cậu nói phải dùng, vậy thì nhất định có thể mua."

Kĩ năng a dua nịnh nọt của chủ tiệm rất cao cường, Tiêu Chiến vừa nghe thấy liền cau mày.

Ở Paris, số người nói những lời này với Tiêu Chiến thật sự rất nhiều, ngày nào cũng có, anh làm như không nghe thấy.

Tiêu Chiến cười một tiếng, tiếp tục chọn chai đựng, ai ngờ tiểu yêu quái lại không bình tĩnh nói:

"Đại nhân, chỗ này của anh ta có phôi xà phòng ô liu và nghệ tây, là nguyệt quế tự nhiên, khô hơn loại đã thử trước đó!"

"Vương Nhất Bác, cậu qua đây."

Tiêu Chiến nạt Vương Nhất Bác, bước tới, kéo cậu đến trước quầy trưng bày chai đựng nước hoa, thấp giọng nói:

"Người này làm ăn không chân chính, không quan tâm gì ngoài lợi nhuận, để tôi đối phó với gã, cậu đừng nói gì nữa."

"Đại nhân, nhưng mà phôi xà phòng của anh ta rất tốt."

"Yêu quái yên lặng nào. Cậu quên chuyện lúc trước rồi à? Là ai khiến cậu nửa đêm bị bỏ lại ngoài cửa hàng tiện lợi? Cậu vấp ngã một lần rồi, có thể khôn lên chút được không? Axit lauric thiên nhiên, phòng thí nghiệm của tôi có rất nhiều."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, cậu không dám nói nữa.

Không dám nói tiếp, lần đó ngủ trên ghế dài ngoài cửa hàng tiện lợi, tiểu yêu quái rất vui.

Nếu như không phải nửa đêm ra ngoài mua giấy kraft sao cậu có thể ngủ ở đó được. Không ngủ ở đó sẽ không thể nào gặp được đại nhân. Vậy thì đêm đó sao có thể theo đại nhân về phòng, còn ngủ trong tủ quần áo của anh được cơ chứ.

Tiểu yêu quái nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đây đều là chỉ dẫn của chòm sao Orion, cậu không hề tức giận chút nào hết.

Tiêu Chiến ra tay hào phóng, anh mua rất nhiều chai chai lọ lọ trị giá hơn 2000 Euro ở cửa tiệm tinh dầu cổ.

Tất cả đều là chai đựng nước hoa vintage, có loại thạch anh, có loại bằng vàng. Nhà điều chế biết nhìn hàng, đây đều là đồ tốt hiếm thấy ở Paris, giá cả không hề rẻ.

Tiểu yêu quái thấy thế thì nghẹn họng nhìn trân trân, lập tức nghĩ tới căn nhà của mình.

Cái hôm quay lại khách sạn tìm Tiêu Chiến ấy, Vương Nhất Bác đã đến gõ cửa bà chủ nhà, cậu và chủ nhà đã thương lượng xong rồi, tiền nhà bị lừa suốt mấy năm trong quá khứ không cần nữa, Vương Nhất Bác chỉ cần chủ nhà cho cậu 1000 Euro.

Bởi vì chủ nhà nói, vé máy bay đi Paris mất khoảng 600-700, 1000 Euro nhất định là đủ.

"Đại nhân, tại sao anh mua nhiều chai rỗng vậy? Toàn mùi nấm mốc lên men."

"Mùi nấm mốc? Đâu có đâu... Cậu nhìn những chai thạch anh này đi, đều là thổi thủ công cả đấy. Nước hoa thời cổ là đặc quyền của quý tộc, chai đựng còn đắt tiền hơn so với nước hoa bên trong. Cậu xem mỗi một chai đều có sự khác biệt, vô cùng tinh xảo."

"Nhưng mà anh mua nhiều như vậy, vừa rồi chủ tiệm cười tươi đến mức lông mày cũng phải rơi mấy cái... Đại nhân, anh giàu quá đi mất, 5 năm tiền thuê nhà của tôi mới có 1000 Euro."

"Yêu quái! Cậu nói gì cơ? Nhà của cậu làm sao?"

Tiêu Chiến dừng lại trên đường lớn, cảm thấy ngay cả cát vàng cũng không cay mắt bằng Vương Nhất Bác...

Vương Nhất Bác kể một lượt việc cậu đã "xử lý ổn thoả" chuyện bất động sản của mình cho Tiêu Chiến nghe, Tiêu Chiến giống như đang nghe truyện nghìn lẻ một đêm vậy.

5 năm tiền thuê nhà, chỉ cần 1000 Euro, lại còn là vì mua vé máy bay đi Paris?

Trong lúc nhất thời, Tiêu Chiến có chút tự trách, ban đầu hỏi Vương Nhất Bác có tiền mua vé máy bay hay chưa, có phải là anh làm sai rồi không...

"Đại nhân, ngày mai chúng ta sẽ đi Paris phải không? Trước giờ tôi chưa từng đến Paris, tôi phải mang theo tất cả mọi thứ, anh từng nói, bánh mì của Paris cực kỳ ngon, có đúng không vậy?"

"Tất cả mọi thứ mà chỉ có một túi vải như vậy? Yêu quái, không phải tôi quá giàu, mà là cậu quá nghèo ấy... Còn nữa, ai bảo tôi sẽ đưa cậu đi Paris?"

"Lúc ăn sáng Lola có bảo với tôi rồi, cô ấy nói cuối cùng đại nhân cũng đồng ý để tôi đi Paris, còn không cần tôi phải trả tiền mua vé máy bay nữa."

Tiêu Chiến nghe thế thì thấy buồn cười, trong đầu tiểu yêu quái toàn là vé máy bay, suốt ngày xoay quanh chuyện mua vé không thoát ra được.

Tiêu Chiến vừa đi vừa nói: "Yêu quái, nếu là Lola nói với cậu thì cậu đi hỏi cô ấy đi, tôi không biết gì đâu."

Đi về trước mấy bước mới phát hiện ra tiểu yêu quái đứng yên tại chỗ, không theo kịp.

Tiêu Chiến đút hai tay vào túi quần, quay đầu đợi cậu, đống chai lọ 2000 Euro anh vừa mua đang nằm hết trong tay Vương Nhất Bác. Đối với tiểu yêu quái, đây là "số tiền lớn".

Vì đề phòng tiểu yêu quái "ôm hàng chạy mất", Tiêu Chiến cũng không thúc giục, trái lại anh muốn xem xem tiểu yêu quái còn có thể nói ra cái logic thần thánh gì.

Vương Nhất Bác nghiêm túc suy tư, hạ quyết tâm nói:

"Đại nhân, có phải anh không thích Lola không? Rất ghét cô ấy, mỗi lần tôi nhắc đến Lola anh đều đi mất..."

Tiêu Chiến "phụt" một tiếng, quả thật không nhịn được cười.

Anh đi ngược lại, kéo áo Vương Nhất Bác để cậu đi nhanh hơn, ăn tối xong còn phải về phòng thu dọn hành lý, chuyến bay vào trưa ngày mai.

"Yêu quái, đi nhanh chút nào, tôi không ghét Lola, cô ấy là trợ lý đắc lực của tôi. Người tôi không thích... là cậu đấy."

"Đại nhân, sao anh lại không thích tôi? Không thích tôi ở chỗ nào? Anh đâu có không thích tôi đâu mà nhỉ?"

"Tôi chính là không thích cậu đó, chính cậu."

......

===

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác chạy, đoạn đường trở về này, tiểu yêu quái xách 2000 Euro chai thạch anh cổ, vây quanh Tiêu Chiến hỏi, lượn đến mức Tiêu Chiến hoa cả mắt.

Có ngốc hay không chứ, có ngốc hay không, chỉ có trẻ con mới coi mỗi một câu nói của "người lớn" là chân lý rồi hỏi "tại sao".

"Được rồi được rồi! Dừng! Yêu quái, nhìn kìa, chòm sao Orion xuất hiện rồi."

Tiêu Chiến đỡ bả vai Vương Nhất Bác để cho cậu ngẩng đầu nhìn, sắp rời khỏi Cairo, Paris cũng không có chòm Orion sáng đến như vậy.

"Yêu quái, mẹ cậu thật sự nói với cậu, chòm sao Orion có thể liên kết thời không, giúp người ta tìm được nơi quy tụ trong lòng à?"

"Đúng vậy, mẹ tôi nói đó."

Đi theo ánh sáng lấp lánh của chòm Orion, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi bộ thẳng đến bên bờ sông Nile, nhưng thật ra là cố tình đi vòng qua chỗ này.

Tiêu Chiến muốn trước khi rời đi ngắm nhìn dòng sông mẹ của Ai Cập một lần nữa.

Trời đã tối, Vương Nhất Bác đứng bên dòng sông xám xanh màu ngọc bích, ngửa cổ hết mức có thể, giống như lúc ở trong sân nhà cậu, dùng ngón tay vẽ ra một chòm Orion giữa không trung. Ngôi sao sáng nhất ở giữa, ngón tay tiểu yêu quái điểm một cái.

Tiêu Chiến nhìn thấy đầu ngón tay tiểu yêu quái giữa bầu trời đêm, đi tiếp theo ngón tay của cậu, anh thấy được hành trình tới Cairo của chính mình.

Hành trình bắt đầu từ một gian nhà hàng, đi qua Kim tự tháp, đền Hatshepsut, đền Karnak, Thung lũng của các vị Vua...

Từng ăn thịt nướng ở ven đường, rơi xuống sông Nile, từng cãi nhau ở sân vận động cũ, từng hái xoài xanh trong vườn, còn có rất nhiều lần hôn lên môi cậu...

Hành trình Cairo, càn rỡ thêm một đêm cuối cùng này nữa, trước khi mặt trời ngày mai ló dạng.

Bây giờ rất vắng người, Tiêu Chiến đứng bên sông Nile, lớn tiếng hỏi:

"Yêu quái, cậu muốn hôn tôi không? Ngay bây giờ!"

"Muốn!"

Vương Nhất Bác ném túi xuống đất, có thể đã rơi vỡ không ít Euro.

Cậu nhào tới ôm lấy Tiêu Chiến, bên bờ sông Nile có chòm Orion loé sáng, hôn đại nhân của cậu, giữ hơi thở của Tiêu Chiến trong miệng mình, dùng thân thể cảm nhận tiếng thở gấp trong lồng ngực.

Cánh tay đại nhân căng cứng, anh túm được phần áo trước ngực Vương Nhất Bác.

"Yêu quái, dừng lại đi, đủ rồi, nơi này còn có người..."

"Đại nhân, không có ai, nơi này chỉ có anh."

Mặt sông nổi một trận gió, mang theo vị cát vàng làm người bị sặc. Cairo, nhẹ nhàng thôi, đừng quấy rầy giấc ngủ của hoa sen trên sông Nile.

Đây là nụ hôn đầu tiên bên ngoài căn phòng.

Đây sẽ là nụ hôn cuối cùng hay sao? Tiêu Chiến không biết, hôn môi Vương Nhất Bác ở chỗ này, là điều mà trước giờ anh chưa từng nghĩ đến.

Chắc sẽ không phải lần cuối đâu, ít nhất thì tối nay, đêm cuối cùng ở Cairo, Vương Nhất Bác sẽ ở trên giường hôn anh nhiều hơn gấp bội.

Hôn đến khi đại não thiếu dưỡng khí, Tiêu Chiến nghe thấy có người đang rao bán hoa sen, là một bà lão.

Trong giỏ mây của bà có rất nhiều đoá sen màu trắng, hái hoa sen trên sông Nile là kế sinh nhai của rất nhiều người, một điểm này, Cairo có tình người hơn so với Paris.

Tay Tiêu Chiến theo vạt áo Vương Nhất Bác duỗi vào bên trong, đang sờ lưng của cậu, sống lưng có chút dinh dính.

Hai ngày này tiểu yêu quái rất kỳ lạ, lại chẳng sợ nóng nữa, suốt ngày mặc áo dài tay.

Tiêu Chiến vỗ vỗ Vương Nhất Bác bảo cậu dừng lại, mau dừng lại, hôn lâu quá rồi, sắp không thở được.

"Yêu quái, còn hôn nữa thì tối nay ngủ trong ngăn tủ!"

"Hôn thêm cái nữa đi, đại nhân, đại nhân..."

"Ưm... buông ra, Vương Nhất Bác!"

Tiêu Chiến vừa nói vừa dùng sức đánh lên tay Vương Nhất Bác một cái, nhìn thì mạnh nhưng anh đã kiềm chế lực đạo của mình rồi.

Tiểu yêu quái lại đau đến mức đứng không vững, trượt theo thân thể Tiêu Chiến ngồi sụp xuống, cúi đầu, che chỗ bị Tiêu Chiến đánh, đau đến mức đổ mồ hôi.

"Chuyện gì vậy yêu quái? Tôi không dùng sức mà, cho tôi nhìn một chút."

"Đại nhân, tôi không sao, hôm trước về nhà bị va vào tường, không sao cả."

"Không được, cho tôi xem thử."

Tiêu Chiến không nói hai lời vén tay áo Vương Nhất Bác lên, cánh tay trái vừa lộ ra một vùng nhỏ đã nhìn thấy vết bầm đáng sợ, còn rất mới, màu xanh đen, là vết thương mới.

Chẳng trách suốt cả ngày tiểu yêu quái che chắn kĩ càng, là sợ bị thương bị mắng sao?

Tiêu Chiến còn muốn vén tay áo lên cao hơn, Vương Nhất Bác dùng sức đè áo lại, cứ nhất định muốn phân cao thấp với Tiêu Chiến, đau đến mức bờ môi trắng bệch.

"Đại nhân, tôi không sao đâu, xấu lắm, không nhìn nữa có được không? Hết đau rồi."

Có nói gì tiểu yêu quái cũng không cho Tiêu Chiến xem nữa, lại đang ở bên bờ sông Nile, vừa nãy ít người, lúc này có một đoàn du khách xuống thuyền, lập tức sẽ có không ít tiểu thương vây lại xung quanh.

Lôi lôi kéo kéo nhiều người sẽ nhìn chằm chằm, Tiêu Chiến chỉ có thể buông tay.

"Yêu quái, lần sau cậu cẩn thận một chút, vết bầm tím to như vậy phải hơn một tuần mới có thể khỏi, cậu lại không tìm được chìa khoá à? Leo tường rồi bị ngã?"

"Ừm, không đau nữa rồi, lần sau sẽ không thế nữa..."

"Yêu quái có bị ngốc hay không vậy, không tìm được chìa khoá thì cậu nên gọi chủ nhà mở cửa, đừng leo tường, rất dễ ngã bị thương."

Tiêu Chiến có chút đau lòng, còn có hơi lo lắng, tính cách tiểu yêu quái như vậy, cùng anh đi Paris, nhất định sẽ chịu nhiều thiệt thòi.

Có khả năng bị người ta trêu ghẹo khắp nơi, dù sao bọn họ cũng phải tách ra...

Không có năng lực còn đỡ, nhưng khứu giác của cậu lại tốt vô cùng, như một miếng thịt bò nhỏ bé đang đợi làm thịt, ai cũng muốn được chia phần.

Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến đang nghĩ đến Paris, cậu chỉ biết đại nhân đang mất hứng vì vết thương của mình.

Tiểu yêu quái ngồi xổm ở ven đường, chọn một đoá hoa sen màu xanh trong giỏ hoa của bà lão, tự mình trả tiền.

Tiêu Chiến nghe thấy mức giá bà lão lấy của Vương Nhất Bác cao gấp đôi so với những người bán rong khác, vừa định đi tới nói hai câu, tiểu yêu quái đã cầm hoa sen chạy về, muốn tặng cho Tiêu Chiến.

"Đại nhân, đoá này là màu xanh, anh thích không?"

Tiêu Chiến nhận đoá sen xanh, ngửi được mùi phẩm màu, ngón tay chà chà cánh hoa, làm rơi thuốc nhuộm màu lam.

Khứu giác Vương Nhất Bác tốt như vậy, không có lí nào lại không ngửi được mùi phẩm màu.

"Đại nhân, anh không thích sao?"

"Không phải là không thích, yêu quái, hoa này bị nhuộm..."

Tiêu Chiến cầm hoa sen ngẩn người, anh không nói tiếp nữa.

Bà lão bán hoa sen đi về phía bọn họ, bắt đầu tiến hành lần rao hàng thứ hai nhắm đến tiểu yêu quái không biết mặc cả:

"Anh bạn này, có muốn mua cho bạn cậu một chai nước sông Nile không, đến Ai Cập một chuyến nhất định phải uống nước sông Nile, phù hộ cho tâm nguyện trở thành hiện thực."

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác tránh đi, anh nói:

"Nước sông Nile? Hàm lượng bùn cát vượt quá chỉ tiêu, còn uống được hay sao? Bà lấy nước sông Nile ở đâu vậy?"

Thiên phú "kinh doanh" của người Cairo, nhà điều chế đến từ Paris xem thế là đủ rồi, bán hoa sen nhuộm màu thì thôi đi, còn muốn bán nước sông Nile!

Uống nước sông Nile, phù hộ tâm nguyện trở thành hiện thực?

Nếu không phải chính tai nghe được, Tiêu Chiến cũng không dám tin tưởng còn có thể có loại "quảng cáo" cao cấp kiểu này.

Tiêu Chiến đặt lại đoá hoa bị nhuộm màu vào trong giỏ của bà lão, nhanh chóng bước đi.

Bà lão thấy Tiêu Chiến không cần hoa sen nữa, đuổi theo, lấy trong giỏ ra một chai nhựa, bên trong đựng chất lỏng màu vàng nhạt, hẳn là một loại nước trái cây nào đó, bà lão đưa cho Tiêu Chiến:

"Chàng trai trẻ, đây là mía được sông Nile nuôi lớn, ngọt như nước sông, cậu là lần đầu tiên đến Ai Cập phải không? Nhất định phải uống một chai, uống vào mới có thể ban phước cho tâm nguyện của cậu ở Ai Cập, ước gì được nấy."

Hoá ra là nước mía sinh trưởng ở sông Nile, lại có thể đánh tráo khái niệm gọi là nước sông Nile được.

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, nên để bộ phận tiếp thị đến Cairo một chuyến, học một ít chiêu marketing của bà lão này.

Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác cầm một cái túi, lôi kéo cậu rời đi nhanh hơn một chút, bà lão vẫn không chịu buông tha, Tiêu Chiến nhìn qua rất giàu, đuổi theo anh chào hàng:

"Lần đầu tiên tới, nhất định phải uống nước sông Nile! Tin bà đi, nhất định cậu còn có chuyện chưa làm xong mà đúng không? Nước sông Nile có thể khiến tâm nguyện của cậu thành sự thật."

"Bà lão ạ, người còn sống đương nhiên là sẽ có chuyện chưa làm xong rồi, bà cũng biết cách ăn nói quá."

"Chàng trai trẻ, cậu tin tưởng bà, một ngày nào đó sông Nile sẽ giúp đỡ cậu đấy..."

Tiêu Chiến không thể chịu nổi việc bà lão cứ chạy mãi theo bọn họ, rồi liên tục nhắc đến việc tâm nguyện của Tiêu Chiến chưa được hoàn thành, nhất định phải uống nước sông Nile...

"Được rồi, bà lão, bao nhiêu tiền một chai nước mía vậy?"

"200 bảng Ai Cập, cảm ơn cậu, nước sông Nile sẽ ban phúc cho cậu."

200! Nước mía mà cứ khăng khăng là nước sông Nile, một chai 200!

Tiêu Chiến lắc đầu, không đành lòng mà trả tiền cho qua chuyện, rất muốn ngay lập tức mô phỏng hình thức kinh doanh này, mang về Paris, anh dám đảm bảo rằng, sông Seine rất nhanh sẽ trở nên khô cạn.

Sau khi nhận tiền bà lão vẫn không rời đi, cứ phải nhìn Tiêu Chiến uống mới yên tâm, rồi tự mình cũng lấy ra một chai, nhấp một ngụm.

"Bà lão, tôi đã trả tiền rồi, ngọt quá, tôi không thích uống nước mía."

"Cậu uống một ngụm đi, đây là mùi vị của hoa sen trên sông Nile, rất thanh mát, giống như đóa hoa sen này vậy."

Bà lão lấy ra đóa sen nhuộm màu xanh mà Tiêu Chiến đã trả lại, thần thần bí bí giơ nó lên cho Tiêu Chiến nhìn.

"Đóa hoa sen này không phải đã bị nhuộm màu sao? Bà lão, bà lừa được cậu ấy chứ không lừa được tôi. Thôi được rồi, tôi uống một ngụm. Hôm nay bà bán được hoa và nước mía rồi, đừng đi theo chúng tôi nữa."

Tiêu Chiến vặn mở nắp chai, ngửa cổ lên, nước mía chưa kịp vào miệng đã bị tiểu yêu quái giành mất, thấy Vương Nhất Bác sắp uống hết sạch nước mía, bà lão lại tiếp tục càm ràm:

"Cậu đừng uống nữa, để phần lại một chút! Là vị khách này đã mua, cậu ấy vẫn còn chuyện chưa hoàn thành, cần sông Nile phù hộ cho cậu ấy."

Tiểu yêu quái cầm chắc cái chai không chịu đưa, lau nước mía trên miệng rồi nói:

"Bà ạ, anh ấy không thể uống, để tôi uống hết cho. Anh ấy từ Paris đến đây, còn phải quay về."

Tiêu Chiến càng nghe càng không hiểu, đoạt lấy chai nhựa, chỉ vào tiểu yêu quái, bảo cậu đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích.

"Yêu quái, cậu nói rõ cho tôi! Tại sao tôi không thể uống? Người đến từ Paris không thể uống nước mía, Cairo là nơi tổ truyền kể truyện cổ tích hay sao?"

"Đại nhân, uống nước sông Nile, sẽ phải để trái tim mình ở lại Ai Cập."

"..."

Tiêu Chiến sắp dùng tròng trắng mắt để nhìn chòm Orion trên bầu trời rồi, tiểu yêu quái nói tiếp:

"Truyền thuyết nói rằng mía là món quà Thần Mặt Trời ban tặng cho sông Nile, có mía thì mới có đường, có đường mới có thể sống được, cho nên người dân bên bờ sông Nile gọi nước mía là nước sông Nile."

"Uống nước mía thì phải để trái tim ở lại Ai Cập? Ha ha ha ha, Vương Nhất Bác, cậu kể chuyện còn hay hơn cả bà lão rồi đấy! Trái tim của tôi ở đây, sẽ không ở lại Ai Cập."

Tiêu Chiến chỉ vào ngực trái, ngẩng đầu uống cạn nước mía.

Chai nhựa bị ném vào thùng rác, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác trở về khách sạn, đã tối rồi, còn rất nhiều hành lý đang chờ họ thu dọn.

Màn đêm ở Cairo, hôm nay đen không thấy đáy, thoạt nhìn có rất nhiều vì sao, nhìn kĩ mới phát hiện, chỉ có ba ngôi sao là sáng nhất.

Hoa sen trên sông Nile đung đưa theo gió, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác chạy chậm một đoạn, vẫy lại một chiếc taxi, sau đó rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.

Bà lão xách giỏ mây, đang tìm kiếm những đôi tình nhân trẻ tuổi tiếp theo để rao bán hoa sen và nước mía. Điểm mấu chốt để bán được hàng vẫn là những câu chuyện cổ tích ngàn đời không đổi.

Tối nay đã kiếm được không ít.

Hoa sen có nhuộm màu hay không, có liên quan gì đâu nào?

Chàng trai trẻ mua hoa sen không phải đã sớm phát hiện ra đấy sao?

Cậu ấy muốn một đóa sen xanh mọc ở sông Nile để tặng cho người trong lòng, chỉ lần này thôi.

Bà lão nhìn về phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác biến mất, làn da nhăn nheo nhẹ nhàng căng ra, nở nụ cười.

TBC

Tạm biệt, đất nước cổ xưa... Kiss me, Before Sunrise.

一一一

Lời editor:

Điều chế nước hoa là một lĩnh vực hoàn toàn mới đối với mình nên có thể đôi chỗ sẽ không chính xác 100% về ngữ nghĩa, mình sẽ cố gắng hạn chế sai sót nhất có thể, mong mọi người thông cảm giúp mình nhé. Nếu đã đọc raw hoặc có hiểu biết về lĩnh vực này mà phát hiện ra lỗi sai của mình thì hãy góp ý để mình sửa lại nha. Cảm ơn mọi người nhiều ❤️

À, xin đừng spoil nhé ạ hmuhmu ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv