- Ngươi không hề cố kỵ sử dụng một số lượng lớn dị tộc như thế, ngươi không sợ có chuyện sao?
Ngưu đầu tộc trưởng đã bắt đầu thay đổi quan điểm về Đoạn Vân.
- Ai nói không có, hoàng đế Thiên Long đế quốc và một đám đại thần từng dựa vào chuyện này mà hạch tội ta một lần. Chẳng qua trong mắt ta, vô luận là loài người hay là thú nhân, cho tới cả ma thú đều là sinh vật có trí tuệ, tất cả đều ngang hàng cả. Không nên phân biệt cao thấp. Thú nhân các ngươi sở dĩ sinh ra địch ý với loài người, đó là vì trong mắt các ngươi loài người đều là gian trá, đều là người xấu. Nhưng ở thế giới nhược nhục cường thực này, ở cái thời đại không phải ngươi sống ta chết như thế, thú nhân các ngươi sở dĩ bị loài người khi dễ, nguyên nhân chủ yếu còn là do thú nhân các ngươi không có thực lực cường đại! Hơn nữa, động lực phát triển chủ yếu của loài người lẫn thú nhân là gì, ngươi có biết không? Là chiến tranh, là mâu thuẫn.
Đoạn Vân nói một hơi dài.
- Đoạn Vân đại nhân, ngài nói rất có đạo lý, ta cũng tin rằng Ngưu đầu nhân tộc chúng ta dưới sự dẫn dắt của ngài, có thể đi tới phồn vinh, nhưng dựa vào cái gì mà muốn ta đem mấy vạn Ngưu đầu nhân giao cho ngài? Hơn nữa, ngài đem Ngưu đầu nhân trở thành vật hy sinh cho dã tâm của ngươi thì sao?
Ngưu đầu nhân tộc trưởng hiển nhiên đã bị những lời của Đoạn Vân làm hơi động tâm rồi.
- Ta có năng lực làm cho người ta có thể gần như bất tử!
Đoạn Vân nói một cách nghiêm chỉnh.
- Đoạn Vân đại nhân, ta biết ngài là một tế tự, nhưng những lời này của ngài, có lẽ hơi quá đáng? Làm cho người ta bất tử! Việc này làm sao làm được chứ?
- Đương nhiên ta không phải nói những người đã chết, ý của ta là chỉ cần có ta thì dù vết thương trí mệnh, chỉ cần còn thở là ta có thể cứu sống hắn.
Đoạn Vân giải thích.
- Ta vẫn chưa tin!
Ngưu đầu nhân tộc trưởng vẫn với vẻ mặt không tin như trước.
Đoạn Vân cười đầy ẩn ý:
- Tin hay không do ngươi thôi, bất quá ta có thể thấy được ngươi có rất nhiều bệnh tật. Ngươi thường xuyên nửa đêm đau bụng, hơn nữa ngươi còn thường xuyên đái ra máu. Còn cách một lớp quần áo ta cũng có thể biết tay trái của ngươi đã từng bị kiếm thương nghiêm trọng, các khớp xương trong người ngươi khi ẩm thấp lạnh lẽo sẽ đau đớn không thôi. Hơn nữa, ta còn nhìn thấy ngươi mặc dù tuổi tác đã cao, đã từng yêu đương, nhưng ngươi lại vẫn là một xử nam, cả đời chưa hề thử qua đàn bà! Tộc trưởng đại nhân, ta nói như vậy có đúng không?
Vị Ngưu đầu lão nhân càng nghe càng giật mình. Một thân bênh tật của mình mà bị Đoạn Vân liếc mắt đã nhìn thấy hết, hơn nữa những thứ khác lại có thể đoán ra được. Đây có còn là tế tự thuật của loài người nữa không?
- Cho dù ngài có thể nhìn ra bệnh tật trong người ta, cũng không chứng minh được cái gì? Cái đó chỉ có thể nói ngài là một tế tự có năng lực kỳ lạ mà thôi.
Lão Ngưu đầu nhân tộc trưởng vẫn ngoan cố như trước, quả thực đúng là ngoan cố như… trâu!
Thở dài, Đoạn Vân nói tiếp:
- Được rồi! Ta đoán rằng các ngươi không muốn thần phục ta rồi, nói tới nói lui cũng chẳng để làm gì, hiện tại Á Cương chúng ta đang xây thành, ta hy vọng tộc trưởng đại nhân có thể giúp đỡ!
- Đoạn Vân đại nhân, nói đi! Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định giúp.
Ngưu đầu nhân tộc trưởng lúc này lại tỏ ra rất hào sảng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL - thegioitruyen.com
- Ta muốn thuê một nhóm tộc nhân của các ngươi đi xây thành! Ta ra giá một người một tháng năm kim tệ để thuê các ngươi, bao ăn ở. Nếu các ngươi không thích kim tệ, ta đây có thể dùng giá hiện nay ở thị trường Thiên Long trả cho các ngươi bằng lương thực! Ngươi xem có được không. Ta biết tộc nhân các ngươi trước nay không được ăn no, còn ta thì cần rất nhiều nhân thủ để xây dựng.
Năm kim tệ cũng bằng với giá công nhân loài người rồi. Đoạn Vân cũng không muốn trả giá quá cao, bằng không có người cho rằng mình phá giá thị trường. Kỳ thật chiêu này của Đoạn Vân cũng là một chiêu một mũi tên bắn hai chim. Nếu Ngưu đầu nhân có một cuộc sống sung túc ở Á Cương, bọn họ sẽ hiểu rõ mình hơn. Hơn nữa cũng sẽ có một loại ý nghĩ muốn có cuộc sống tốt hơn. Cứ như vậy, cho dù Đoạn Vân không thể lôi kéo tất cả Ngưu đầu nhân, cũng có thể kéo được một bộ phận khá lớn. Dù sao mâu thuẫn nội bộ thì ở nơi nào mà chẳng có!
- Việc này ta có thể đồng ý được. Hơn nữa giá mà ngài đưa ra lại cao đến mê người như vậy! Được rồi, ta có thể cử một vạn Ngưu đầu nhân thân cường lực tráng tới giúp cho ngài xây thành! Mà ta muốn lương thực đấy nhé, A Nhĩ Ti Tư không cần kim tệ!
Ngưu đầu nhân tộc trưởng cân nhắc kỹ càng một lúc lâu, sau đó mới đáp ứng điều kiện này của Đoạn Vân.
- Ba ngày sau, gọi người đến lấy một phần lương thực nhé, sau đó các ngươi sẽ cùng với mà ta phái tới cùng nhau đi làm việc!
Kế tiếp, Đoạn Vân trao đổi với Ngưu đầu nhân tộc trưởng một hồi rồi giã từ. Sau đó hướng về bộ lạc Lang tộc tiến phát.
Đáng tiếc, tộc trưởng Lang tộc không nhận điều kiện gì của Đoạn Vân cả, đến cả khi Đoạn Vân đưa ra kế hoạch thuê người cũng không đồng ý. Bất lực vì không thuyết phục được, Đoạn Vân đành phải cắp đít bỏ đi. Dù sao mỗi người đều có ý nghĩ riêng!
Bảy ngày sau, một vạn Ngưu đầu nhân đã về đến Á Cương, còn phía Đoạn Vân số lương thực cũng đã được Ngưu đầu nhân hộ vệ Khai La đưa tới đó từ ba ngày trước rồi. Ngày thứ mười, tộc trưởng Miêu tộc Lạc Khắc Tây Á và Ước Hàn dẫn gần năm ngàn Miêu tộc, một ngàn Hồ tộc, gần hai ngàn Hùng tộc, hơn ba ngàn Thỏ tộc, còn có một vài tiểu bộ tộc khác nữa, tổng cộng hơn vạn người, cũng đến Á Cương.
Ngày mười lăm, Địa tinh Cáp Nộ dẫn năm vạn Địa tinh và ba ngàn tù binh thực nhân ma thuận lợi về tới Á Cương. Điều làm Đoạn Vân hơi giật mình là, Địa tinh bộ lạc lại có mấy trăm Ải nhân công tượng. Nghe nói đây là một nhóm trốn ra từ các quốc gia loài người. Sau đó Đoạn Vân đem mấy trăm Ải nhân này gia nhập vào nhóm của Cáp Lợi. Hắn giao cho Cáp Nộ và Địa tinh tộc trưởng tên là Đạt Lí Khắc phụ trách việc xây dựng Á Cương đại thành. Địa tinh tộc trưởng vừa thấy là biết người rất tinh minh rồi. Địa tinh bộ lạc vốn không muốn thần phục Đoạn Vân, bất quá thấy quân dung và thực lực của đoàn người Cáp Nộ xong, cũng lập tức thỏa hiệp. Địa tinh vốn một chủng tộc nhỏ bé nhát gan, gặp phải những thế lực yếu thì bọn họ có thể thông qua việc cả đám xông lên, mới có dũng khí giết chết địch nhân. Nếu gặp phải đối phương mạnh mẽ, chỉ còn biết chạy trốn hoặc là đầu hàng thôi. Bất quá, Đoạn Vân phát hiện ra đặc tính của chủng tộc này có thể sửa được. Dù sao Cáp Nộ cũng là một điển hình!
Hơn ba ngàn thực nhân ma tự nhiên phải làm nô lệ rồi, bất quá vì Đoạn Vân đối đãi với nô lệ rất tốt, nên mỗi một thực nhân ma đều có thể được ăn no, mặc ấm. Cũng không có hạn chế gì nhiều với bọn họ, quan trọng là không có hiện tượng dùng roi da quất người. Việc quản lý ba ngàn thực nhân ma cũng theo hình thức tự tuyển lấy đội trưởng từ trong nội bộ của họ, tự hành quản lý. Đoạn Vân chỉ cần mỗi ngày phân phối nhiệm vụ cho bọn họ là đủ rồi. Nói thật, thực nhân ma đều là những lao động phổ thông rất tốt! Bọn họ mỗi ngày làm việc, phải nói là gấp hai lượng việc của ngưu đầu nhân bình thường. Trong khi xây thành, có vài thực nhân ma tranh thủ chạy mất nhưng Đoạn Vân cũng không để ý. Vài tên này sau khi chạy trốn, mấy hôm sau lại mang hơn sáu ngàn thực nhân ma tới. Bọn họ khóc gào yêu cầu Đoạn Vân thu hạ bọn họ làm nô lệ. Quả này làm Đoạn Vân dở khóc dở cười, đành phải thu hạ mấy tên tự động đến để cho người ta bóc lột! Đương nhiên, việc này nói sau.
Sau đó mười mấy vạn người bắt đầu xây dựng một tòa thành dương danh thiên hạ đến ngàn đời sau! Đoạn Vân rốt cục cũng có thể thư giãn vài ngày, tiếp tục yên tâm luyện công! Ở nhà mấy ngày nay, Đoạn Vân mỗi buổi tối đều mò vào phòng ngủ của Khải Sắt Lâm một bận. Mỗi lần đều phải luyện công một hồi. Không thể ngưng được, việc đó thật sự sướng nhủn cả người. Chân khí tăng vọt không nói, nhưng lại có thể bay bổng lên chín tầng mây! Sướng quá a!
Nhưng mà tối nay, Đoạn Vân đã quyết định rồi, đó là làm thịt Khải Lợi!