Hôm nay là một ngày trước hạn kỳ Đoạn Vân phải đi quân doanh. Hôm qua, Đoạn Vân đã tìm hiểu rõ thêm về kinh doanh thuốc men của Gia tộc. Trong thời gian vừa qua, thuốc của Đoạn Vân cơ bản cung không đủ cầu. Các loại cực phẩm dược tài bị mua vét bằng sạch. Hơn nữa có sáu thiếu nữ Tinh Linh và bốn Tinh Linh mới gia nhập Gia tộc sau này được bổ nhiệm chuyên phục trách thu mua nguyên liệu làm thuốc, các nàng dựa vào ưu thế chủng tộc về thực vật, đã làm cho Đoạn Vân học thêm không ít những tri thức về dược tài của dị giới, việc này giúp ích rất lớn đối với cấp bậc trung y của Đoạn Vân. Nhân sâm, linh chi và các loại cực phẩm khác mà Đoạn Vân xếp vào danh mục những dược tài quí hiếm đều được Đoạn Vân lên kế hoạch cất trữ, sau này có cơ hội sẽ bỏ ra ít thời gian bào chế.
Cha của Vân Vân, lão Khắc Lí là một người kinh doanh cực giỏi. Để phát huy hết giá trị của lão, Đoạn Vân phóng tay để lão tự do hành động theo ý muốn. Theo ý của Đoạn Vân, Khắc Lí chủ yếu mở rộng mạng lưới mua bán lương thực và vũ khí. Sở dĩ có chuyện như vậy, không phải vì Đoạn Vân cho rằng hai món này kiếm được nhiều tiền, mà là hắn muốn tranh thủ phát triển ảnh hưởng. Khắc Lí cũng như những Địa Tinh khác đều là có tính thông minh nhanh nhẹn, trong môi trường kinh doanh như cá gặp nước dựa vào trí tuệ của họ mà kiếm tiền cho Đoạn Vân.
Bây giờ, nguồn thu chủ yếu của Gia tộc Đoạn Vân là bán thuốc, một tháng thu được lợi nhuận thuần ròng khoảng hai ngàn vạn. Về việc mua bán lương thực và vũ khí thì thu được vài trăm vạn, các nghề khác chỗ nào cũng có lời, bất quá không nhiều lắm. Mua bán vũ khí đã làm cho trang bị của đám hộ vệ gia tộc được đề cao lên một tầng mới, hơn mười Ải Nhân ở Gia tộc làm ngày làm đêm, sản xuất ra vô số vũ khí cực phẩm trang bị đến tận răng cho một trăm Hộ vệ của Gia tộc. Hơn nữa theo chỉ đạo của Đoạn Vân, đám Ải Nhân đã có thể tạo ra khá nhiều trang bị bằng thép, loại này so với những sản phẩm từ sắt thì tốt hơn gấp mấy lần. Đám Hộ vệ Đoạn Vân được trang bị vũ khí làm cho đến cả Kiếm thánh cũng phải ghen tị. Tiểu đội Địa Tinh chuyên chế tạo của Gia tộc cũng đã nghiên chế ra vài đồ dùng bằng thủy tinh. Sau đó Đoạn Vân lại dạy họ chế tác kính và một vài dụng cụ tựa như cái chén, làm những sản phẩm tiêu dùng hàng ngày rồi tung ra thị trường. Hắn cũng kêu họ khắc chữ "Trung hoa Địa Tinh chế tạo!" trên từng món thành phẩm. Nghe nói bây giờ đã tạo thành cơn sốt trên thị trường.
Gia tộc sự nghiệp phất như diều gặp gió, sáng sớm nay Đoạn Vân tâm tình rất sung sướng đang luyện công trong viện. Kiếm Thần Diệp Cô Thành đứng túc trực một bên. Trong mắt Diệp Cô Thành, Đoạn Vân cơ hồ không gì không làm được. Cái làm hắn bội phục nhất không phải là cấp bậc chế thuốc của Đoạn Vân, mà là võ thuật của hắn. Với người thường thì có thể cho rằng Thái Cực quyền và Thái Cực kiếm của Đoạn Vân chỉ là vẽ vời cho đẹp mắt, mềm mại cứ như cọng bún ấy. Nhưng Diệp Cô Thành vốn là Kiếm thần thì không cho là như vậy. Từ khi hắn tiến vào cảnh giới Kiếm Thần, trình độ đánh giá về vũ kĩ của hắn cao siêu hơn một tầng. Hắn phát hiện quyền pháp và kiếm pháp của Đoạn Vân cao minh vô cùng, phải nói là thâm sâu khó lường. Hơn nữa mỗi một kiếm, mỗi một quyền đều ẩn chứa triết ký vô tận, mỗi một động tác đều như đã trải qua vô số khảo cứu mà rút t** ra một chiêu cao minh nhất. Do đó, vì để đề cao vũ kĩ của mình một cách nhanh chóng, Diệp Cô Thành làm mặt dày xin Đoạn Vân chỉ giáo cho. Đoạn Vân cũng không giấu, đem những tinh hoa và chiêu thức của Thái Cực quyền và Thái Cực kiếm dạy cho tên Hộ vệ giáo đầu trung thành này. Đoạn Vân phong cho Diệp Cô Thành làm Thủ lĩnh hộ vệ của mình, thống lĩnh một trăm hai mươi tên Thú Nhân võ sĩ. Mặc dù Đoạn Vân chỉ nói rất ngắn gọn về kiếm đạo cho Diệp Cô Thành, nên có rất nhiều điểm hắn không thể lý giải được, nhưng thông qua học tập như vậy, Diệp Cô Thành đã phát hiện ra vũ kĩ của mình tăng nhanh còn hơn cả pháo thăng thiên. Hơn nữa, hắn còn chế ra nhiều chiêu thức cao minh thêm vào!
Sau một giờ luyện công, Đoạn Vân muốn đi ra ngoài một chút. Lúc này một hạ nhân chạy đến thông báo là có Tạp Sắt Phu đến. Hắn nghĩ mình đã mấy ngày rồi không thấy tiểu lão bà của mình đến thăm, vì vậy lập tức vận khinh công trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tạp Sắt Phu.
"Tiểu lão bà, đến sớm vậy hả? Ta đang định đi tìm nàng đây!" Đoạn Vân cười cười, nói.
Tạp Sắt Phu tỏ vẻ không tin, nhưng vẫn không dấu được sắc mặt vui mừng, nàng nói với vẻ tức giận hờn dỗi: "Hừ! Tên đại sắc lang này còn nhớ tới ta sao, ta nghe nói mấy ngày trước ngươi bế quan hả, nói mau, tại sao không đi tìm ta?"
Đoạn Vân cũng làm bộ như thỏ thấy cọp, thần sắc ra vẻ khẩn trương trả lời: "Ta … ta bận mà! Ngày hôm qua ta và Tạp Tư Kì Chủ giáo Thần điện nói chuyện suốt một ngày đó, mệt chết người đi! Bây giờ môi miệng vẫn còn mỏi nhừ đây này? Ngươi xem đi!" Nói xong Đoạn Vân đưa tay lên vò vò cái miệng rồi kê sát gần vào Tạp Sắt Phu, thật vô cùng thô bỉ! Tạp Sắt Phu vội đẩy Đoạn Vân ra, mặt đỏ lên e thẹn nói: "Đại sắc lang...!"
Đoạn Vân nghiêm mặt, nói: "Tiểu lão bà, ta nghĩ hôm nay phải đi gặp Nhạc phụ đại nhân!"
Tạp Sắt Phu đỏ mặt: "Ai là Nhạc phụ đại nhân của ngươi? Ngươi đúng là không biết điều! Dám nói năng bừa bãi! Được rồi! Như vầy đi, chúng ta cùng đi! Cha ta hôm nay đang ở nhà."
"Được rồi, tiểu lão bà, cái viên thụốc ta cho ngươi hôm nọ sao ngươi lại không phục dụng hả?" Đoạn Vân rất khó hiểu, việc này phải xảy ra vài ngày rồi mới đúng chứ.
Tạp Sắt Phu nghe Đoạn Vân hỏi như vậy, cả người run lên, giống như một đứa trẻ con phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng, ôm lấy cánh tay của Đoạn Vân, giọng có chút xấu hổ: "Vân ca, ta đã dùng lạp dược của ngươi rồi!"
"Dùng rồi? Không có khả năng!" Đoạn Vân biết rất rõ biến hóa sau khi phục dụng Tẩy Tủy đan, Tạp Sắt Phu căn bản là chưa hề phục dụng đan dược đó.
"Vân ca, mẹ ta một tháng trước bị một bệnh rất kỳ quái, toàn thân phù thũng, da thịt thối rữa. Do đó ta đã, ta đã ….. Vân ca, xin ngươi chớ trách ta. Ta rất lo cho mẹ ta!" Vẻ mặt Tạp Sắt Phu rất áy náy, nàng rất lo Đoạn Vân sẽ giận nàng rồi không để ý tới nàng nữa.
Nghe thế, Đoạn Vân khựng lại, hắn dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn Tạp Sắt Phu. Khi hắn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tạp Sắt Phu, nước mắt lăn dài trên mặt nàng rồi cứ đứng khóc như thế thì rất đau lòng. Sau đó hắn tiến đến gần quàng tay ôm nàng vào lòng. Hắn lấy ra chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt trên mặt Tạp Sắt Phu. Hắn nói khẽ khàng: "Hư quá, đương nhiên ta phải trách nàng rồi. Nhạc mẫu đại nhân của ta bệnh nặng như vậy mà nàng cũng không nói cho ta biết, bây giờ còn đứng ở đây khóc lóc làm ta thương tâm khổ sở, bây giờ phải trị tội sao đây? Nàng nhớ kỹ, Đoạn Vân ta tuyệt đối không bao giờ làm cho đàn bà của mình phải thương tâm rơi lệ!"
Tạp Sắt Phu nghe Đoạn Vân nói vậy rất cao hứng, nhìn chiếc khăn trong tay Đoạn Vân, chính là vật mà lần đầu tiên gặp mặt Đoạn Vân nàng đưa cho hắn, thật không ngờ Đoạn Vân luôn luôn giữ nó ở bên người. Vẻ mặt nàng vô cùng hạnh phúc dang tay ôm chặt lấy Đoạn Vân, chỉ sợ hắn chợt biến mất. Một hồi lâu sau, Đoạn Vân buông Tạp Sắt Phu ra, quàng tay qua eo nàng rồi hỏi: " Mẫu thân nàng bây giờ không còn việc gì nữa chứ?"
Tạp Sắt Phu khẽ gật đầu, nói: "Từ sau khi dùng lạp Tẩy Tủy đan xong, đầu tiên toàn thân mẫu thân toát mồ hôi, rồi sau đó tiết ra những chất gì đó màu đen. Thân thể mẫu thân bây giờ rất tốt, người cũng trẻ đẹp ra không ít, nhìn qua cứ như là tỷ tỷ của ta. Tẩy Tủy đan quả nhiên là một vật thần kỳ. Vân ca, làm sao ngươi tìm được nó vậy?"
Đoạn Vân cười cười rất quỷ dị thần bí: " Lượm được trên đường đó! Thôi, chúng ta bây giờ đi đến nhà nàng!"
"Ngươi gạt người ta! Hừ!"
"Gạt ngươi? Ngươi là con chó nhỏ!" xem tại TruyenFull.vn
"Hừ! Đồ quỉ sứ!"
Sau đó hai người cứ như vậy ngươi một câu ta một câu không ai nhường ai, chỉ chốc lát đã tới nhà của Khắc Mễ Kì, Bộ trưởng Tài chính của Đế quốc, cũng là cha của Tạp Sắt Phu. Còn Diệp Cô Thành vừa đi theo phía sau vừa lắc đầu! Hắn càng ngày càng không hiểu được Đoạn Vân. Trong mắt hắn, Đoạn Vân có khi tựa như một tiểu hài tử, nhất là khi tiếp xúc với nữ hài tử; có khi lại còn lão luyện hơn cả những bậc trí giả cao niên, hiểu biết thấu triệt mọi sự vật, thường thường chỉ cần một từ là có thể nói thẳng vào chỗ yếu hại. Quả là tác phong xử sự rất kỳ quái! Làm người ta không nhìn thấu được a!