Đoạn Vân mỉm cười nhìn Phổ lão đầu, còn Ước Hàn cũng ngơ ngác nhìn Đoạn Vân. Họ hiển nhiên rất muốn biết Đoạn Vân đến tột cùng sẽ có phản ứng như thế nào. Đoạn Vân cười khẩy, nhếch miệng nói: " Mấy người không cần nhìn ta như vậy! Người ta xấu hổ lắm đó!" Sau đó rất kiên định nói thẳng với lão đầu: " Không đi, ai nói cũng không đi. Lão đầu, ngươi phải đi nói lại với họ là: nhà ta có tổ huấn: 'không thể chữa bệnh cho Hoàng gia'."
Lão đầu nghe xong vội vàng phản ứng: " Cái gì? Ngươi không đi thì ai đi? Ta đã đề cử ngươi với Hoàng Hậu rồi. Hôm nay ngươi phải đi, không muốn đi cũng phải đi!"
Đoạn Vân quay về lão đầu trợn trắng mắt, rồi không thèm để ý tới lão nữa. Lão đầu hiển nhiên rất nóng nảy, lại nói tiếp: "Vân nhi, cho dù vi sư cầu ngươi cũng không được sao? Tra Lí Bệ Hạ là một Hoàng đế tốt mà, hắn nếu mà có mệnh hệ nào, Thiên Long Quốc chẳng biết sẽ xảy ra hỗn loạn đến đâu nữa! Vân nhi, ta quỳ xuống xin ngươi được không?"
Nói xong, định quỳ xuống, Đoạn Vân vội vàng đỡ lấy lão. Nói chứ sư phó mà quỳ xuống trước mặt đồ đệ, sẽ bị thiên lôi đánh đó! Đoạn Vân lạnh lùng nói: " Sư phó, ân sư, thôi được, ta đồng ý sẽ đi. Bất quá là ta không dám cam đoan mình có thể trị khỏi được." Kỳ thật có đi hay không thì đối với Đoạn Vân mà nói đều chẳng sao cả. Lúc nãy hắn bất quá chỉ muốn vênh vang làm giá chút thôi. Thấy lão đầu quyết liệt như thế, Đoạn Vân quyết định thôi thì đến xem qua xem sao. Thấy Đoạn Vân hứa, lão đầu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vân nhi, cám ơn, ta thay mặt toàn thể dân chúng Thiên Long Đế Quốc cám ơn ngươi! Ngươi thỉnh cầu gì vi sư sẽ cố gắng làm cho ngươi."
Đoạn Vân cười cười: " Thôi, lão đầu, chúng ta mau đi thôi! Diệp Cô Thành, theo chúng ta cùng đi, Liên Na trông nhà." Nói xong hắn cùng với Phổ Hi Kim bước nhanh về phía Hoàng cung, để lại Ước Hàn ở nơi này trợn mắt há hốc mồm: bọn họ là quan hệ thầy trò sao? Làm sao mà lại tương phản như vậy! Còn thiếu gia đúng là quá lớn mật rồi, ngay cả Hoàng thất triệu kiến mà cũng dám nói không đi.
Đi tới Hoàng cung, Đoạn Vân nhìn nghiêng nhìn ngửa, đánh giá khắp nơi, muốn nhìn xem thử Hoàng cung này so với Cố cung ở Bắc Kinh hơn kém bao xa. Cuối cùng hắn kết luận là: khác nhau như so nông trường với nhà hàng sang trọng vậy! Một hồi sau, Đoạn Vân và Phổ lão đầu đã đi tới đại điện chờ được triệu kiến. Lúc này Phổ lão đầu không ngừng giới thiệu cho Đoạn Vân biết các vị đại thần: "Vân nhi tới đây, vị này là Tả tướng của đế quốc Khoa Lí Lôn, Khoa Lí Lôn là bạn nối khố của ta." Đoạn Vân quay về Khoa Lí Lôn vài dài một cái, trong lòng muốn phá ra cười: Tả tướng gọi là Khả Lí Luận (chữ khả lý luận nghĩa là lúc nào cũng lý luận, có cùng âm với Khoa Lí Bôn)? Còn Hữu tướng kêu là cái gì, Bất Khả Lí Luận (không thể lý luận được)? "Vân Nhi, vị mặc áo khoác ngoài màu đỏ bên kia là Hữu tướng Bố Khoa Duy Kì." Lão đầu hiển nhiên rất không ưa cái lão già gia hỏa kiêu ngạo có cái tên là " Không thể trái luật" ấy(trong tiếng Trung, bất khả vi kì gần âm với Bố Khoa Duy Kì). Đoạn Vân cố nén tiếu ý trong lòng, " Không thể trái luật"? Lỡ vi phạm luật rồi thì sao đây? Đoạn Vân cố giữ bình tĩnh tiếp tục nghe lão đầu giới thiệu. Cơ hồ tất cả các trọng thần hôm nay đều ở cả ở chỗ này, các loại tướng quân, các loại đại nhân gì gì đó đều bị Đoạn Vân xuyên tạc tên họ trong đầu. Bất quá nơi này có mấy người còn làm cho Đoạn Vân lưu lại ấn tượng khá sâu sắc. Một vị là Bộ trưởng Tài chính Tả Luân, chỉ nhìn qua đã thấy là nhân vật tinh minh rồi, còn có một vị là một tướng quân, nghe lão đầu thì thầm nói hắn là cửu cấp ma thú - Khố Lạp Kì của đế quốc.
Đợi một hồi, từ phía sau đại điện một cô gái rất xinh đẹp bước ra, nàng có một khí chất làm Đoạn Vân hơi choáng váng, lệnh cho Đoạn Vân đi vào. Cứ phải đi theo phía sau cô gái mà hắn cho là thị nữ, Đoạn Vân cảm thấy chán quá bèn cười rộ lên: " Vị tỷ tỷ này, ngươi quả là xinh đẹp, trong Hoàng cung đúng là khác hẳn bên ngoài, ngay cả một thị nữ cũng là tuyệt thế mỹ nữ, chẳng trách ở bên ngoài ta tìm lòi cả mắt cũng không thấy được mấy người, nguyên lai đều ở trong Hoàng cung cả." Cô gái nghe Đoạn Vân nói xong, cả người nhất thời khựng lại, Đoạn Vân thiếu chút nữa xô cả vào người nàng, may mà Đoạn Vân còn phản ứng kịp thời mà dừng lại.
"Ai nha! Nàng sao đột nhiên đứng lại bất thình lình như vậy, may mà là ta đấy... Nếu gặp người khác chắc đã sớm không phản ứng kịp mà xô tới rồi, hơn nữa còn tranh thủ đụng vào người cho nàng ngã ra, rồi tiện tay 'vô tình' đụng vào những nơi đặc thù trên thân thể nàng, tệ hơn nữa là không cẩn thận chạm vào đôi môi nhỏ nhắn thơm phưng phức của nàng nữa, hoặc là …"
Cô gái hiển nhiên không chịu được cái miệng trơ trẽn của Đoạn Vân cứ bô lô ba la trêu chọc, xoay người lại dùng một ánh mắt hình viên đạn giận dữ trừng trừng lườm Đoạn Vân, cả khuôn mặt hồng lên thật là đáng yêu. Thấy cô gái phản ứng như vậy, Đoạn Vân tiếp tục nói: " Nàng tức giận sao? Không cần phải tức giận, con gái tức giận rất dễ già, rất dễ sinh ra những nếp nhăn, rất kinh khủng đó! Không ngờ nàng tức giận lên lại còn xinh đẹp hơn nhiều, hơn nữa còn có một loại phong tình khác. Nàng còn đứng đó làm gì, lo đi trước dẫn đường đi. Bệ Hạ đang chờ mà!"
Cô gái trừng mắt nhìn Đoạn Vân, đá đá chân, rồi xoay người tiếp tục đi tới. Một hồi sau hai người đã tới một căn phòng rất lớn. Chỉ thấy ở hai bên có không ít thị nữ và thị nam đứng chầu, ở giữa có một cái giường rất lớn, trên giường có một trung niên nam tử mặc dù đang hôn mê nhưng vẫn rất uy nghiêm, trên mép giường có một đại mỹ nhân đang ngồi với một vẻ cực kỳ cao quí, không cần phải nói ai cũng biết đó là Hoàng Hậu, bên cạnh Đoạn Vân còn thấy được cả " Thục nhân " - Khải Sắt Lâm Công chúa, rồi Đoạn Vân lại còn thấy Lị Lị Lộ - cô gái xinh đẹp đã dẫn đi hắn tìm phòng Hiệu trưởng ở Học Viện. Chẳng lẽ Lị Lị Lộ cũng là con gái của Tra Lí? Ngẫm lại ngày đó Lị Lị Lộ hỏi mấy câu kỳ quái, Đoạn Vân lúc đó rất ngạc nhiên. Tra Lí này quả là đáng chết, không ngờ lại sinh ra con gái xinh đẹp như vậy, bất quá làm sao không thấy con trai nhỉ? Chẳng lẽ không có Hoàng tử? Kỳ thật không ngờ Đoạn Vân đoán đúng. Hoàng đế Thiên Long Đế Quốc quả thật không có hoàng nam, con cái của hắn đều là Công chúa. Bất quá ở thế giới này, Công chúa cũng có thể kế thừa đại thống trở thành Nữ hoàng.
Hoàng Hậu thấy Đoạn Vân tiến đến, vội xoay người đứng lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân tỏa ra khí chất rất uy nghiêm. Chỉ thấy nàng chỉ vào Đoạn Vân rồi nói với cô gái bên cạnh: "Lợi nhi, vị này chính là Đoạn Vân hả!"
"Đúng vậy, Mẫu hậu!" Cô gái kia cung kính trả lời.
Câu trả lời của cô gái làm Đoạn Vân cả người run lên, " Mẫu hậu? Ai biết vị tiểu mỹ nhân này cũng là Công chúa? Trời giết ta rồi! Dám giỡn mặt với Công chúa! Mười đầu cũng không đủ chém." Nghĩ vậy Đoạn Vân bất giác sờ sờ cổ của mình, cả người run lên. Nguyên lai, cô thị nữ trong mắt Đoạn Vân chính là đại công chúa Khải Lợi, chỉ là Khải Lợi bình thường có vẻ hơi tùy tiện, không có người hộ tống nên làm Đoạn Vân nghĩ là không có " Hoàng gia khí ". Đoạn Vân nhìn về phía Khải Lợi, chỉ thấy Khải Lợi đại công chúa đang dùng ánh mắt hí hửng và nụ cười ma quỉ nhìn hắn. Bất quá Đoạn Vân cũng không phải chưa từng gặp những tình huống mất thể diện như vậy. Chỉ một hồi sau, Đoạn Vân đã có lại phản ứng như thường. Làm bộ vặn vặn hông, Đoạn Vân lại ném về phía Công chúa một cái nhìn đẩy đưa đê tiện, cái miệng rộng của hắn bỗng chu ra, làm bộ như bắn ra một cái hôn gió. Thấy cảnh này Khải Lợi giật nảy cả người. Rồi Đoạn Vân chỉnh sắc lại, sau đó mới hướng về phía các vị đại nhân vật ở đây hành lễ: " Đệ tử là Đoạn Vân, ra mắt Hoàng Hậu, ra mắt các vị Công chúa." Text được lấy tại thegioitruyen.com
"Tốt lắm, không cần đa lễ. Phổ Hi Kim đại sư nói cấp bậc Tế tự của ngươi đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, vậy nhờ ngươi khám cho Bệ Hạ một chút đi!" Hoàng Hậu nói, rồi khoát tay ra hiệu cho Đoạn Vân. Mặc dù rất không tin tưởng về cấp bậc tế tự của Đoạn Vân, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, biết đâu hắn có biện pháp biến ngựa chết thành ngựa sống thì sao! Vẻ mặt khinh thường và không tín nhiệm của Hoàng Hậu dù là rất nhỏ, nhưng Đoạn Vân cũng thấy rõ ràng. Đã vậy thì Đoạn Vân làm sao chịu được chứ? Sau đó Đoạn Vân tiến lên cẩn thận kiểm tra Tra Lí Bệ Hạ. Một lát sau, Đoạn Vân cuối cùng cũng tìm ra bệnh chứng của Hoàng đế. Sau đó hắn đứng lên hỏi Hoàng Hậu: "Thưa Hoàng Hậu, xin hỏi Bệ Hạ bắt đầu hôn mê vào lúc nào?"
"Buổi chiều hôm qua." Hoàng Hậu trả lời.
"Có phải Bệ Hạ trước kia thường xuyên bị váng đầu hoặc là đột nhiên lảo đảo?" Đoạn Vân tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy! Ngươi làm sao biết được, chúng ta luôn luôn giữ bí mật về việc này, ngoại nhân căn bản không biết được. Hơn nữa chúng ta cũng bí mật mời các Tế tự xem qua, bọn họ đều không tìm ra chứng bệnh gì cả. Trước kia thỉnh thoảng Bệ Hạ nếu có hôn mê đều chỉ là những cơn sốc rất nhỏ, thật không ngờ hôm qua sau khi ở Triều đường về nhà, Bệ Hạ đột nhiên lại một lần nữa hôn mê, cho đến giờ vẫn không tỉnh lại."
Hoàng Hậu rất hưng phấn, Đoạn Vân đã có thể nói ra được bệnh chứng thì nhất định có thể chữa khỏi cho Bệ Hạ.
Suy nghĩ một hồi, Đoạn Vân đứng dậy, lạnh lùng nói: " Ta biết Bệ Hạ bị bệnh gì, hơn nữa ta cũng có thể chữa được. Bất quá …"
"Bất quá cái gì? Chẳng lẽ còn muốn dược tài trân quý gì? Đừng lo lắng. Chỉ cần ngươi có thể trị khỏi cho Bệ Hạ, bổn Hậu nhất định phong tước cho ngươi!" Hoàng Hậu vừa nghe Đoạn Vân nói " bất quá ", có vẻ rất khẩn trương sốt ruột.
Đoạn Vân lạnh lùng nói: " Đầu tiên, mời các ngươi chịu khó nghe ta kể một câu chuyện cũ, một câu chuyện của tổ tiên ta."
Sau đó Đoạn Vân đem câu chuyện về Hoa Đà đã nói với Phổ lão đầu lúc trước kể lại một lượt với tất cả mọi người ở đây.