Đoạn Vân vẫn biết "Sinh mạng chi thụ" có thể nói. Mặc dù sự tình có chút hơi quỷ dị, nhưng cho dù vào thời hiện đại, cũng có những nhà khoa học, chuyên gia làm những nghiên cứu về phương diện ngôn ngữ thực vật. Có một vài nhà khoa học đã tìm ra chứng cớ thực vật có khả năng trao đổi. Hơn nữa nơi này là dị giới, có rất nhiều việc không có khả năng phát sinh ra trên địa cầu thì lại xảy ra ở đây. "Sinh mạng chi thụ" biết nói, việc này cũng chỉ có thể xem là nàng có thể thông qua phương thức đặc biệt nào đó để làm cho loài người có thể hiểu được rồi tiến hành trao đổi mà thôi. Hơn nữa, việc "Sinh mạng chi thụ" cho đến cả Phương Phương là một thuần năng lượng thể, mà cũng sinh ra được thì làm gì không thể nói được! Nàng nói Tẩy Tủy Đan ẩn chứa năng lượng cường đại, điểm này thì Đoạn Vân không phủ nhận. Theo chuyên gia Đoạn Vân đoán, linh khí ẩn chứa trong một viên Tẩy Tủy Đan đã tương đương với hơn mười cây nhân sâm và linh chi ngàn năm rồi. Bất quá, Mẫu thụ nói Tẩy Tủy Đan có thể làm cho cây cũng trẻ ra, việc này khiến cho Đoạn Vân rất khó giải thích! Chẳng lẽ cây cũng biết tẩy cân phiệt tủy à?
- Mẫu thụ đại nhân, Ngài đừng khách khí! Phương Phương là bạn tốt của ta, việc khó khăn của Phương Phương cũng là việc của ta, việc cứu ngươi thì ta đương nhiên phải làm!
Đoạn Vân rất cung kính nói với cái cây đại cổ thụ chọc trời này, còn ánh mắt không ngừng quét lên xuống trên thân cây, cố thử tìm xem miệng của nàng ở đâu, rồi có mắt mũi gì không?
- Ngươi gọi là Đoạn Vân hả? Năng lượng ẩn chứa trên người ngươi quả nhiên có loại khí tức tự nhiên, cũng khó trách Phương Phương muốn thân cận với ngươi.
Thanh âm mang theo âm hưởng mẹ hiền một lần nữa phát ra từ thân cây, thanh âm rất dễ nghe. Nghe thế trong lòng Đoạn Vân rất sảng khoái. Thế nhưng chỉ tiếc là Đoạn Vân thủy chung để ý tìm tòi vẫn không phát hiện được nơi xuất phát của thanh âm!
- A a, nói hay lắm!
Đoạn Vân cười giả lả, thế nhưng trong lúc vô ý lại liếc thấy Tinh Linh Tộc trưởng, chỉ thấy nàng đang rất cung kính đứng khom lưng trước Mẫu thụ.
Thấy việc này, con ngươi của Đoạn Vân lại đảo tít, hắn quay về đại thụ nói:
- Mẫu thụ đại nhân, ta có một việc muốn thương nghị với Ngài!
- Loài người, ngươi đã cứu ta, ngươi có yêu cầu gì thì có thể đưa ra, chỉ cần ta có thể làm được, thì ta nhất định sẽ làm cho ngươi!
Bất quá Đoạn Vân một khi nghe nói như thế cũng rất không thoải mái. Nguyên nhân là câu nói đó Đoạn Vân từng nghe qua rất nhiều lần khi tới Long Tộc rồi, chẳng lẽ một gốc cây thực vật cũng muốn cưỡi lên đầu lên cổ Đoạn Vân ta? Mẹ kiếp!
Đoạn Vân cũng không làm bộ làm tịch nữa, trực tiếp chỉ vào Tinh Linh Tộc trưởng, nói uy nghiêm:
- Ta muốn bọn họ quy thuận ta!
Nghe Đoạn Vân nói, Mẫu thụ trầm mặc một hồi lâu, nàng nghi hoặc hỏi lại:
- Loài người, chẳng lẽ ngươi không biết Tinh Linh trời sinh là một chủng tộc cao quý sao? Bọn họ sẽ không phục tùng một nhân loại đâu! Hơn nữa, ngươi thu phục Tinh Linh thì có gì tốt cho ngươi đâu nào?
Nghe thế, Đoạn Vân càng bất mãn hơn, ai mà không phải trời sinh cao quý chứ? Đúng là chó má! Lão tử ta không thấy mấy con chim lông thú Tinh Linh này có cái gì cao quý cả. Cũng chỉ là hơi xinh đẹp một chút thôi? Nam thì ra vẻ yêu mị đáng chết, còn nữ thì mỗi một người cả ngày đều một bộ ta là Công chúa. Cao quí gì chứ, bộ tưởng mình là tiên nữ sao?
- Mẫu thụ đại nhân, ta không thích nghe những lời đó, cái gì gọi là trời sinh cao quý? Ai bảo các ngươi cao quý? Dưới mắt Đoạn Vân ta, cả đám Tinh Linh nếu so với Địa Tinh ở Bố Lạp Tây cao nguyên căn bản chẳng có gì khác nhau cả! Đều là chủng tộc có trí tuệ, hà tất phân chia ta thì cao quý còn người khác ti tiện chứ?
Đoạn Vân theo thói quen khoa tay múa chân, cao giọng nói. Khi hắn nói những lời này, vẻ mặt Phương Phương nhìn Đoạn Vân nghi hoặc, vẻ khâm phục!
- Việc này …
Mẫu thụ bị mấy câu nói đó của Đoạn Vân làm cho á khẩu không trả lời được.
- Đoạn Vân đại nhân, mặc dù ngươi chữa khỏi bệnh cho Mẫu thụ, nhưng ngươi cũng không thể vũ nhục Tinh Linh nhất tộc chúng ta như vậy! Tinh Linh nhất tộc chúng ta trời sinh cao quý, đây là việc không được phép nghi ngờ! Ngươi mà nói như vậy, chắc chắn sẽ bị Tinh Linh Chi Thần trừng phạt!
Tinh Linh Tộc trưởng rất tức giận, cố giải thích cho Đoạn Vân.
Nhìn Tinh Linh Tộc trưởng đã sắp nổi nóng, Đoạn Vân cười nói:
- Được rồi, đã lâu như vậy rồi mà còn chưa biết ngươi tên là gì? Cứ gọi ngươi là Tộc trưởng mãi, ta cảm thấy hơi thất lễ!
- Hừ! Ta gọi là Lệ Na!
- Lệ Na Tộc trưởng, ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có nguyện ý quy thuận Đoạn Vân ta trong hòa bình hay không?
Đoạn Vân ra tối hậu thư cho Tinh Linh Tộc trưởng, trong giọng nói mang theo vẻ uy hiếp rõ rệt.
- Hừ! Ngươi đừng có mơ!
Vẻ mặt Lệ Na Tộc trưởng rất tức giận, trả lời Đoạn Vân.
- Được lắm, tốt lắm! Ta cho các ngươi năm ngày để suy nghĩ, ngươi với vài lão bất tử gia hỏa trong Tộc lo mà thương nghị đi. Năm ngày sau, nếu ta còn không có được câu trả lời thuyết phục và minh xác của các ngươi, ta sẽ hạ lệnh huyết tẩy Tinh Linh rừng rậm! Ta muốn xem, ba mươi vạn Tinh Linh các ngươi làm sao ngăn cản được thế công mãnh liệt của Đoạn Vân ta!
Lúc này, sắc mặt Đoạn Vân rất khó coi. Nói thật, Đoạn Vân cũng không muốn thấy tình huống này. Thật ra thì Tinh Linh tộc mặc dù lúc nào cũng cao ngạo, nhưng các nàng đích thật là một chủng tộc yêu chuộng hòa bình. Phần lớn Tinh Linh rất là thiện lương, nếu không phải bị bắt buộc, Tinh Linh sẽ không tự mình xuống tay sát hại bất cứ một sinh vật nào cả. Hơn nữa bọn họ lại có sự kết hợp thiên sinh với thực vật, do đó bọn họ có một sứ mạng rất lớn với tự nhiên, là vệ sĩ trung thành nhất của tự nhiên. Nếu trên địa cầu mà có một dân tộc Tinh Linh như vậy, Đoạn Vân phỏng chừng, mấy vùng sa mạc ở địa cầu chắc cũng biến mất được đến tám phần!
- Phương Phương, ngươi trước tiên cứ ở tại chỗ này! Tộc trưởng đại nhân, ta cho các ngươi năm ngày suy nghĩ, năm ngày sau, bộ đội của ta sẽ quét sạch Tinh Linh rừng rậm trong vòng một ngày! Đến lúc đó các ngươi đừng có mà hối hận!
Đoạn Vân lưu lại mấy câu tàn nhẫn đó xong, dẫn đám thủ hạ leo lên lưng rồng bay đi!
- Phì Tử, ta cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi ra lệnh cho thủ hạ của mình thu phục bằng hết tất cả Ma thú trong cánh rừng này! Các ngươi cũng tạm thời thu phục những Ma thú cấp thấp, sau đó chấn chỉnh hợp thành một đại quân Ma thú, vây chặt Tinh Linh nhất tộc cho ta!
Khi ngồi trên Phi long, Đoạn Vân ra lệnh cho Phì Tử vẫn một vẻ sợ độ cao khốn khổ như trước.
- Rõ, lão Đại! Ta... ư... ư... ta sau khi trở về lập tức đem thủ hạ đi tới. Ngài yên tâm đi, chỉ cần hai ngày, tất cả Ma thú có sức chiến đấu ở cái tiểu địa phương này sẽ đều tuân lệnh điều khiển của ta. Cái đám Tinh Linh bụi bặm ngu ngốc đó cũng sẽ bị đại quân Ma thú khổng lồ vây chặt lại! Đến lúc đó, chúng ta đoạt hết đám Tinh Linh tiểu côn trùng này cho làm nô lệ! A a!
Phì Tử cười bỉ ổi dâm dật, vẻ mặt của hắn làm cho Đoạn Vân rất đỗi nghi ngờ không hiểu tên tiểu oa nhi năm sáu tuổi trước mắt mình này có phải là có khuynh hướng dậy thì sớm không?
Tinh Linh bộ lạc, trong phiến rừng nơi có "Sinh mạng chi thụ", Tinh Linh Tộc trưởng, các Trưởng lão và Độc Giác thú quay về phía Mẫu thụ khẩn cấp khai mạc hội nghị!
- Các ngươi thấy thế nào, ta phỏng chừng Đoạn Vân căn bản là không có thực lực để tiêu diệt Tinh Linh nhất tộc chúng ta đâu! Tinh Linh nhất tộc chúng ta đều là Ma pháp sư trời sinh! Hôm nay chúng ta có hơn mười vạn Ma pháp sư cấp năm, hơn ngàn cấp sáu, những Ma pháp sư cao cấp (cấp bảy, tám ) cũng có gần một trăm người! Còn sáu lão già chúng ta nữa, cũng đều là Thánh cấp Ma pháp sư rồi! Hơn nữa chúng ta còn có ba Thú một sừng đại nhân, chúng ta còn có thể triệu tập những Ma thú khác ở xung quanh chúng ta tiến hành kháng chiến! Ta phỏng chừng, Đoạn Vân lần này có tới mà không có về a!
Tinh Linh Tộc trưởng bắt đầu bằng một giọng rất máu lửa hiếu chiến!
- Đúng, vừa rồi chúng ta nên bắt giữ hắn lại!
Có một Tinh Linh Trưởng lão hùa vào với Tộc trưởng.
- Nhưng, Đoạn Vân có tới mười đầu Phi long, ai lại biết hắn còn có gì nữa không?
Một Trưởng lão cau mày lo lắng, vẻ mặt hơi sợ hãi!
Nghe thế, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc hẳn xuống. Dù sao theo bọn họ thì mười đầu Bát giai Phi long mà chiến đấu thì quả là rất kinh khủng!
Còn đúng lúc này, Thú một sừng lên tiếng:
- Ta khuyên các ngươi nên đầu hàng Đoạn Vân đại nhân đi!
- Ừm, Thú một sừng đại nhân, tại sao Ngài nói như vậy được chứ? Hơn nữa Ngài còn xưng hô cái tên Đoạn Vân khốn khiếp đang muốn gây bất lợi cho Tinh Linh nhất tộc là "đại nhân" cái gì thế? Các ngươi là Thủ hộ Thánh thú của chúng ta cơ mà!
Tinh Linh Tộc trưởng giật mình nhìn ba đầu Thú một sừng trước mắt. Lúc này, ba đầu Thú một sừng nghe chừng đều rất suy sụp, trong ba đầu Thú một sừng cao quý cũng chỉ có một vị lớn nhất là cố gắng đứng lên được, hai đầu còn lại vẫn nằm trơ trơ trên mặt đất như trước, thân thể run rẩy liên hồi!
- Ai, ta nói thật cho các ngươi biết! Trong số mấy tên đi sau Đoạn Vân có con Ma thú cấp mười! Ba người trong nhà chúng ta chính là bị uy áp từ thủ hạ của hắn mà thành ra như vậy! Nói về vũ lực, Tinh Linh nhất tộc các ngươi tuyệt đối không thể bằng được người ta. Có lẽ người ta chỉ cần tùy tiện phẩy phẩy vài ngón tay là ba mươi vạn Tinh Linh sẽ không tồn tại nữa!
- Cái gì? Làm như vậy được? Hắn một nhân loại làm sao có thể có thủ hạ Ma thú cấp mười chứ? Bây giờ làm gì có quốc gia nào trên đại lục có Ma thú cấp mười đâu? Thú một sừng đại nhân, có phải là Ngài đang nói đùa phải không?
Tinh Linh Tộc trưởng rất khó tin, nếu quả thật như lời Thú một sừng đại nhân nói thì Tinh Linh nhất tộc gặp phải đại họa rồi? Các nàng làm sao đủ sức ngăn cản nộ hỏa của Ma thú cấp mười?
- Nhân loại xoàng xĩnh ư? Người thường có thể trị khỏi cho "Sinh mạng chi thụ" sao? Hơn nữa, hộ vệ nhân loại của hắn, rồi còn cái tên tiểu hài tử sau này mới tới, bọn họ đều không phải là những nhân vật bình thường đâu. Mặc dù thực lực bọn họ biểu lộ ra ngoài rất bình thường, nhưng ta cảm giác được bọn họ chẳng có ai đơn giản cả! Nếu chấp nhận động võ, các ngươi cứ chờ Tinh Linh nhất tộc ở A Nhĩ Ti Tư bị diệt vong đi!
Thú một sừng có chút nóng giận, lại có người dám nghi ngờ lời hắn nói, hơn nữa đám Tinh Linh này làm sao mà chẳng biết thức thời gì cả?
- Đoạn Vân ca ca là người tốt, hắn sẽ không thương tổn các ngươi đâu! Hắn muốn các ngươi làm thủ hạ hắn, vậy thì các ngươi cứ đi làm thủ hạ hắn đi!
Lúc này, Phương Phương bay tới trước mặt mọi người nói ra một câu như vậy!
Nghe Phương Phương nói, đám Tinh Linh ở đây ai nấy cũng đều cảm thấy rất khó xử, còn chính lúc này, "Sinh mạng chi thụ" bỗng bất ngờ cất tiếng nói!
OOo
Trong một tiểu viện, Phì Tử và Tiểu Phi Hiệp đối ẩm. Bạn đang xem tại TruyệnFULL - thegioitruyen.com
Phì Tử: -Wow, Phi long đại ca, có nghe thấy không? Lão Đại muốn huyết tẩy Tinh Linh bộ lạc đó!
Tiểu Phi Hiệp uống xong một hơi Mao Đài hảo hạng, nói lạnh lùng: "Ngươi mù à, lão Đại là tên sắc quỷ luôn luôn coi trọng tất cả nữ nhân Tinh Linh xinh đẹp, hắn muốn đi bắt hết các nàng về làm nữ nô thôi! Nghe nói, còn muốn thành lập một cái gì Tinh Linh Nữ nô quân đoàn nữa đấy!"
Trên mặt Phì Tử hiện ra một cái dấu hỏi to tổ chảng: "Xem ra, lão Đại nhất định sẽ dùng vũ lực với Tinh Linh tộc rồi! Ai da! Ai kêu các nàng xinh đẹp như vậy làm chi? Tinh Linh đáng thương a!"
Tiểu Phi Hiệp thở dài, ngửa mặt lên trời gào to: "Lấy gì cứu các ngươi đây, Tinh Linh xinh đẹp của ta!"
Phì Tử hô lớn: "Ta biết ta biết! Dùng Click+ thôi tiến+ thu tàng ( kích chuột thưởng điểm, thêm phiếu đề cử, sưu tập) đánh cho lão Đại biến thành đồ 'Dương nuy' (liệt dương) đi, Tinh Linh nhất tộc chẳng phải sẽ được cứu là gì?"
Tiểu Phi Hiệp: "Đúng vậy! Thượng đế a, cứu Tinh Linh đáng thương đi! Thôi tiến, thu tàng, Click nhiều vào!"