"Anh cười cái gì mà cười, anh cũng không phải thứ gì tốt, hừ!"
Thẩm Hài cũng không biết Đường Vỹ Hạo đang cười cái gì, nghe thấy Đường Vỹ Hạo chê cười ngay lập tức không nhịn được nổi giận mắng to.
"Ha ha ha, chị dâu, em không nhịn được, ha ha ha..."
Đường Vỹ Hạo nhìn vẻ mặt ngu ngốc bộ dáng phẫn nộ của Thẩm Hài , lại một lần nữa không nhịn được cười ha hả.
"Muốn cười thì cứ việc cười, thật ra tôi cũng cảm thấy rất buồn cười!'' Khóe môi Mông Chỉ Nghi khẽ cong lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế mang chút lạnh lùng khẽ lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, làm cả khuôn mặt càng tăng thêm vẻ xinh đẹp tuyệt trần.
"Hai người... Hai người... Đợi đó cho tôi!"
Thẩm Hài chỉ thẳng ngón tay vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tuyết, tức giận sắp bùng nổ, giận dỗi xoay người chạy về phía phòng thư ký.
Lửa giận trong lòng dù thế nào cũng nuốt không trôi, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ dữ tợn cùng với ác độc, hoàn toàn không cam tâm, sau khi hít thở sâu vài vái trên mặt Thẩm Hài mới khôi phục sự bình tĩnh ban đầu.
Con mắt ác độc khẽ xoay chuyển, chợt nảy ra ý hay, sau đó sự tức giận trong lòng cũng tan đi một chút, đôi môi đỏ mọng có chút gợi cảm xinh đẹp nhẹ nhàng con lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng dữ tợn.
Từ trên cuốn sổ cô tìm ra được một số điện thoại, cầm lấy điện thoại di động ra rồi bấm xuống một dãy số, chẳng bao lâu đã gọi được.
"Xin chào, xin hỏi ai vậy?" Quả nhiên có tiếng nói từ bên kia điện thoại vang lên.
"Xin chào, cô Hạng phải không, chỗ tôi có một tin tức không biết cô có muốn nghe hay không?'' Thẩm Hài không mập mờ mà gọn gàng dứt khoát mở miệng nói thẳng.
"Cô là ai? Vì sao lại biết số điện thoại của tôi?" Bên kia điện thoại Hạng Hy Hy nhíu mày lại, lập tức nâng cao cảnh giác, chất vấn.
"Ba tỷ!"
Thẩm Hài không đáp ngược lại ra giá.
"A, cô cũng tự coi trọng mình quá rồi, nếu như đã biết rõ tôi là ai vậy những chuyện tôi muốn biết không cần cô nói tôi cũng nhất định sẽ tra ra được, mở miệng đã đòi ba tỷ, vậy cũng phải xem tin tức của cô có đáng giá như thế hay không!''
Hạng Hy Hy là ai. mặc dù bình thường được gọi là đệ nhất danh viện của thủ đô này, có điều dù sao cũng là cô chủ của tập đoàn Hạng thị , còn là người nối nghiệp tương lai, tất nhiên thủ đoạn không phải bình thường.
"Nếu như là tin tức về Đường Nại thì sao?"
Thẩm Hài cắn răng, nhưng cũng không định buông tha.
''Được, ba tỷ tôi đồng ý, có điều nếu như tin tức của cô không đáng với số tiền này mà nói..." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói nguy hiểm của Hạng Hy Hy .
"Yên tâm đi, cô Hạng, nghe xong tin tức này nhất định sẽ cô cảm thấy đáng giá ba tỷ!''
Thẩm Hài cười lạnh một tiếng, sau đó mở miệng: "Hôm nay có một cô gái xinh đẹp đến tập đoàn Đường thị , Đường Nại gọi cô ấy là phu nhân của Tổng Giám đốc!''
"Cái gì?"
Bình thường từ trước đến nay Hạng Hy Hy luôn giữ sự bình thản, khi nghe thấy tin tức này cũng không khỏi kinh ngạc một lúc lâu.
Phụ nữ, phu nhân của Tổng Giám đốc?
Hạng Hy Hy lặng lẽ cắn môi, trong đôi mắt đẹp dịu dàng trước giờ luôn ngoan ngoãn bỗng phủ lên vẻ dữ tợn.
Bên này Thẩm Hài nghe lọt tai động tĩnh của Hạng Hy Hy bèn nở một nụ cười đắc ý, cô đoán trước được nhất định sẽ như vậy mà.
''Ba tỷ sẽ chuyển vào tài khoản của cô sau, nhớ gửi số tài khoản đến đây!''
Hạng Hy Hy lạnh lùng nói xong cúp điện thoại, nét mặt vô cùng u ám.
Chẳng trách buổi tiệc tối hôm đó khi chú Địch nhắc tới chuyện đính hôn, Đường Nại lại dứt khoát từ chối không nghĩ ngợi thêm chút nào, hóa ra nguyên nhân là như vậy.
Trong đôi mắt đẹp dịu dàng ngoan ngoãn, lại lạnh lùng lộ ra vẻ dữ tợn độc ác.
Đường Nại là người cô nhận định từ nhỏ, thân phận cô chủ nhà họ Đường chỉ có thể là của cô, vị trí phu nhân Tổng Giám đốc của tập đoàn Đường thị cũng là của cô!
Huống chi toàn bộ thủ đô này người nào có thân phận cao quý như cô, cô cũng không tin một cô gái không rõ lai lịch, thân phận thấp kém cũng có thể ngồi trên vị trí cô chủ nhà họ Đường trong tương lai.
Chuyện như vậy không nói đến người khác, chính là chú Đường cũng là người đầu tiên không đồng ý!
Trong mắt Hạng Hy Hy xẹt qua một tia ác độc, đồng thời cũng kèm theo một chút coi thường và khinh bỉ.
Có điều bởi vì có thứ gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Hạng Hy Hy thật sự hiếu kỳ xem người phụ nữ được Đường Nại gọi là phu nhân có bộ dạng thế nào.
Chỉ trong nháy mắt, Hạng Hy Hy đã sai bảo tiêu trong nhà đi thăm dò tư liệu về người phụ nữ bên cạnh Đường Nại kia!
Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc tập đoàn Đường thị .
Đường Vỹ Hạo mang vẻ mặt khó chịu đi theo Mông Chỉ Nghi bước vào văn phòng rồi tức giận hừ lạnh nói.
''Loại người gì thế, thật sự không có tố chất, giống kẻ điên vậy, anh trai sao lại tuyển một người như vậy vào công ty làm việc, rõ là đen đủi!"
Đối mặt với lửa giận của Đường Vỹ Hạo, Mông Chỉ Nghi chỉ lạnh lùng cười, cũng không để Thẩm Hài vào mắt, ngược lại nhìn về phía Đường Vỹ Hạo nghi ngờ hỏi.
"Vỹ Hạo , sao cậu lại đến đây, đến tìm anh trai cậu à, anh ấy đi họp rồi, đoán chừng còn phải đợi một lát mới có về!"
"Ôi chị dâu của tôi ơi, em không phải đến tìm anh mình, mà em bị ông nội bắt đến đây đón chị và anh trai về nhà, ông nội biết rõ hôm nay chị với anh ấy muốn về nhà tổ, nên từ sáng sớm đã bắt đầu nhắc mãi bên tai em, làm em sắp biến thành Đường Tăng rồi!"
Cậu nhớ sáng sớm vẫn còn ngủ say sưa trong chăn, đã bị ông nội đạp một cái cho tỉnh lại, trong lòng không nhịn được sinh ra buồn buồn.
Ông già xấu tính kia đã một bó tuổi rồi mà tinh lực tràn đầy, còn lợi hại hơn so với cậu, lúc ấy cậu còn đang mơ giấc mơ đẹp, một phát đá kia làm cậu quá sợ, toàn bộ bắp chân cũng tím xanh một mảng.
Nhắc tới người nhà thì anh trai là người cậu sợ nhất, còn ông già xấu tính kia là người thứ hai!
Tuy tuổi đã lớn, nhưng mà ̣bản lĩnh trên đôi chân kia khá tốt, dù sao lúc còn trẻ cũng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, khi nổi giận lên thì cậu cũng rất sợ hãi.
Vừa nghĩ tới anh trai, Đường Vỹ Hạo không khỏi nghĩ đến chuyện đua xe, trong lòng lại dâng lên nỗi sợ, lập tức trưng ra vẻ mặt nịnh nọt cười nhìn Mông Chỉ Nghi , trên mặt đầy sự lấy lòng.
''Chị dâu, nhưng mà chị nhất định phải giúp em, chị không giúp anh trai em nhất định sẽ đá em một phát bay sang tận Châu Phi chỗ của dân chạy nạn, chị không biết chỗ kia quả thực không phải chỗ cho người ở, em sẽ toi ở đó mất. Đến lúc đó chị sẽ không tìm được một chú em đáng yêu như thế này nữa!''
Đường Vỹ Hạo nói xong vẻ mặt ai oán giả vờ khóc, bộ dáng như kẻ dở hơi không khỏi khiến cho cô nghĩ tới Dạ Sát vẫn ở chỗ của Đông Phương .
Khoan nói đến điều này, tính tình của Vỹ Hạo và Dạ Sát cũng rất giống nhau.
"Khoa trương như vậy sao?" Mông Chỉ Nghi cười nhìn Đường Vỹ Hạo , sắc mặt lạnh lùng khẽ phai bớt chút hơi lạnh.
"Có đấy có đấy, chị không biết mấy ngày nay em chỉ dám trốn ở của ông nội, sợ anh em đạp sang chỗ dân chạy nạn ở Châu Phi, anh ấy nghe lời chị nhất đấy, chị nhất định phải nói đỡ cho em nhé, hu hu, nếu không thì em không sống nổi!''
Đường Vỹ Hạo trưng ra vẻ mặt làm nũng dùng đầu cọ lên tay Mông Chỉ Nghi , trên mặt đều là dáng vẻ buồn bã đáng thương.
Lúc này Đường Vỹ Hạo còn không biết nguy hiểm đang ở ngay sau lưng dần dần tiến đến, cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc bị đẩy ra, Đường Nại luôn nghĩ tới Mông Chỉ Nghi nên không khỏi đẩy nhanh tốc độ họp.
Vừa họp xong vội vàng chạy về văn phòng, mở cửa ra, lại nhìn thấy hai người trên ghế sofa, một khuôn mặt tuấn mỹ lập tức phủ lên vẻ lạnh lùng như băng.
Ánh mắt anh trầm xuống, trong con mắt u ám lộ ra hơi lạnh nguy hiểm, mang theo vài phần lạnh lẽo ạnh chất vấn.
"Hai người đang làm gì vậy?"