Chỉ chốc lát sau, binh lính của Thiên Ảnh về đã khiêng Dạ Sát đi tới.
Nhìn thấy Dạ Sát hôn mê bất tỉnh, Mông Chỉ Nghi khẽ cau mày, đôi mắt lạnh nhạt bắn ra sát khí sắc bén, nhìn Đường Nại chất vấn: “Đây là có chuyện gì, mong Ảnh chủ của Thiên Ảnh nói rõ với tôi!”
“Chỉ là tiêm cậu ta một mũi thôi, yên tâm đi, đoán chừng sáng mai sẽ tỉnh!”
Đường Nại nhìn thoáng qua Dạ Sát hôm mê bất tỉnh trên mặt đất, hơi nhăn mày, không biết vì sao mà đáy lòng vẫn không thích giọng điệu chất vấn anh của “công tử” đế quốc Ám Dạ trước mặt.
Đặc biệt là vì tên đàn ông khác, anh thầm cười khổ, đoán chừng vì ánh mắt của người đàn ông này rất giống với Mông Mông nhà anh, mới khiến anh có ảo giác như thế.
Nghe thấy Đường Nại nói thế, cuối cùng Mông Chỉ Nghi cũng thở phào một hơi, yên lòng, nhìn về phía Đông Phương Thế Kiêu ở một bên.
“Cậu tới cõng em ấy!”
Nếu bình thường chắc chắn Đông Phương Thế Kiêu phải đùa giỡn một chút, nhưng bây giờ không phải lúc đùa giỡn, đưa tay khiêng Dạ Sát dưới đất lên trên vai.
“Người tôi sẽ mang đi, chuyện súng ống đạn dược, đến lúc đó Lôi Quỷ sẽ liên hệ với anh!”
Mông Chỉ Nghi lạnh nhạt nhìn Đường Nại nói xong, sau đó mang theo Đông Phương Thế Kiêu và Dạ Sát xoay người rời khỏi nhà xưởng đổ nát.
…
Nhìn mấy bóng người đi ra khỏi nhà xưởng đổ nát phía trước, Vũ Đàm đeo mặt nạ da người đi đến sau lưng Đường Nại , ánh mắt lạnh như băng nhìn mấy người Mông Chỉ Nghi đã đi xa, nói.
“Số 1, có cần tôi đi…”
Vũ Đàm còn chưa nói xong, nhưng Đường Nại lại hiểu ý trong câu nói này.
Anh lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo như không hề bận tâm, lại khiến người ta không nhìn thấu, nhìn chằm chằm về phía xa đã không nhìn thấy bóng người từ lâu.
“Không cần, cậu không phải đối thủ của đối phương, người này tàn nhẫn vô tình, vừa ra tay đã là sát chiêu ép người vào chỗ chết, khi nãy người này chiến đấu cũng không dùng hết sức giống như tôi, vẫn giữ lại gì đó, sâu không lường được, huống chi bên cạnh cậu ta còn có một Lôi Quỷ!”
Sắc mặt Đường Nại đóng băng, nhíu mày nhìn bóng tối ở xa, đáy mắt cũng không khỏi hiện ra mấy phần phức tạp và tối tăm.
“Không ngờ tướng tài của đế quốc Ám Dạ - Lôi Quỷ lại giống như một tên trai bao!” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Đàm mang theo vài phần khinh bỉ.
“Đừng bị hình tượng mê hoặc, Lôi Quỷ, tướng tài đứng đầu đế quốc Ám Dạ, quản lý tình báo, nhưng cái cậu ta thật sự lợi hại lại là đánh cận chiến và ngắm bắn đường xa.
Nếu cậu vì cậu ta có dáng vẻ trắng trẻo đã khinh bị cậu ta, vậy người chết chắc chắn là cậu, nhớ kỹ, khi đối đầu với kẻ thù tuyệt đối không thể khinh địch, nếu không người hối hận sẽ là cậu!”
“Huống chi bọn họ là sát thủ, khi đối đầu với kẻ thù sẽ có sát chiêu một chiêu toi mạng!”
Đường Nại nói xong thì đi ra khỏi nhà xưởng đổ nát, vừa đi vừa cởi dây lưng để súng lục và băng đạn trên eo, dáng người thon dài cao thẳng như một con sư tử đang ngủ say, tao nhã đi từng bước ra bên ngoài.
Anh nhớ Mông Mông của anh!
Ngẩng đầu đưa mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, đã trễ thế này rồi, không biết Mông Mông đã ngủ hay chưa.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt đáng yêu của Mông Mông nhà anh khi ngủ, đáy lòng không nhịn được tràn đầy dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm u ám nhuốm lên màu sắc dịu dàng, không khỏi bước nhanh hơn.
Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu ở bên này đi ô tô rời khỏi nhà xưởng đổ nát, thẳng đến đường có ngã rẽ mới dừng lại.
“Chăm sóc tốt cho em ấy!” Mông Chỉ Nghi nhìn Đông Phương Thế Kiêu ở trên xe, kéo mặt nạ da người trên mặt xuống, dặn dò Đông Phương Thế Kiêu .
“Cậu không đi với mình sao?” Đông Phương Thế Kiêu nhíu mày, nhìn về phía Mông Chỉ Nghi .
Mông Chỉ Nghi lắc đầu: “Không được, ngày mai mình sẽ đến tìm các cậu!”
Nói xong, Mông Chỉ Nghi bèn khởi động xe, nhanh chóng chạy vào trong bóng đêm, biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn bóng xe gấp gáp đi xa, đáy mắt Đông Phương Thế Kiêu không nhịn được hiện lên mấy phần phức tạp mất mát, hơi tự giễu cười khổ.
Trước giờ, anh đều hiểu tình cảm trong lòng mình với Mông Mông , bắt đầu từ lúc nhỏ khi bị người của nhà Đông Phương đuổi giết rồi Mông Mông cứu anh, anh đã không thể khống chế yêu người phụ nữ này.
Kiêu ngạo như cô, ngạo mạn như cô, đường hoàng như cô, tà khí như cô, bất kham như cô, trong sáng như cô, bướng bỉnh mà kiên cường, mạnh mẽ lạnh nhạt mà lại khiến người ta đau lòng!
Chính là một người phụ nữ cả người đều tràn đầy sức quyến rũ như thế khiến anh không thể khống chế yêu cô, nhưng anh mãi mãi đều biết người phụ nữ này sẽ không yêu mình, cho nên anh sẵn lòng ở phía sau im lặng bảo vệ cô.
Vì cô, dưới sự giúp đỡ của cô, anh dần dần trưởng thành, trở thành người thừa kế tiếp theo của nhà Đông Phương .
Vì cô, anh sẵn sàng luyện tập võ thuật và kỹ năng bắn súng vất vả, chỉ vì có thể xuất hiện lúc cô cần, sẵn lòng sóng vai chiến đấu cùng cô.
Vì cô, anh cam tâm trạng nguyện chôn giấu tình yêu xuống dưới đáy lòng, chỉ hi vọng có thể đứng sau lưng cô với vai trò bạn bè nhìn cô hạnh phúc vui vẻ.
Điều anh mong muốn thật sự không nhiều, chỉ muốn có một vị trí nhỏ bé trong lòng cô là được rồi.
Cho dù cô biến mất bốn năm, anh cũng chưa từng dừng tìm cô, tìm kiếm điên cuồng.
Có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô, anh làm người thu thập tình báo đã nhận được tin tức từ lâu, chỉ là anh không muốn nghĩ nhiều thôi.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mông Mông nôn nóng rời đi, trái tim của Đông Phương Thế Kiêu vẫn sẽ cảm thấy đau đớn và khó thở.
Mông Chỉ Nghi vội về nhà hoàn toàn không biết lúc này Đông Phương Thế Kiêu đang có nghĩ gì, trong đầu cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ đó là buổi tối trở về nên giải thích chuyện mình về trễ với Đường Nại thế nào.
Cô cũng từng muốn nói chi tiết thân phận thật sự của mình cho Đường Nại , nhưng nghĩ đến thân phận đặc biệt của mình, một khi nhiều thêm một người biết sẽ nguy hiểm hơn một phần, trên thế giới này không biết có bao nhiêu người mong cô chết.
Mà nhiều hơn chính là Mông Chỉ Nghi sợ Đường Nại sẽ không chấp nhận được thân phận sau lưng mình.
Mông Chỉ Nghi ôm tâm trạng bất an chạy như bay trở về Long Hiên Hào Đình, đỗ xe xong đi vào biệt thử, một mảnh tối đen, không nhịn được nhíu mày, chẳng lẽ Đường Nại ngủ rồi.
Nhịp bước không khỏi nhẹ hơn, đi về phía phòng ngủ lầu hai, bên trong vẫn tối đen, cô mở đèn phòng ngủ lên, cái ly trên giường vẫn nằm yên như lúc cô ra ngoài, không có chút dấu vết từng bị chạm vào.
Mông Chỉ Nghi lại đến phòng làm việc, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Đường Nại, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất Đường Nại vẫn chưa về, như vậy mình không cần giải thích chuyện về muốn rồi, trái tim cũng thả lỏng hơn, cởi quần áo dính hơi sương trên người, tìm áo ngủ định tắm rửa rồi ngủ một giấc.
“Cạch…”
Cửa phòng bị mở ra, một bóng dáng thon dài cao ngất đi vào từ ngoài cửa.
Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Mông Chỉ Nghi cầm áo ngủ đứng trước tủ quần áo để lộ cảnh xuân, đáy mắt Đường Nại lập tức xẹt qua tia sáng tối tăm, vô cùng nóng bỏng, khuôn mặt lạnh lùng tinh tế anh tuấn cũng dịu dàng hơn.
“A…”
Nghe thấy tiếng động, Mông Chỉ Nghi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Đường Nại đi vào từ ngoài cửa.
Âu phục màu đen làm tôn lên khí chất ung dung lạnh lẽo trên người, cao quý phi phàm, giờ phút này, trên khuôn mặt anh tuấn kia chứa nụ cười nhạt dịu dàng và tràn đầy cưng chiều.
Đáy mắt sâu thẳm bùng cháy ánh lửa, nhìn chằm chằm thân thể Mông Chỉ Nghi , giống như muốn nuốt cô vào bụng.
Mông Chỉ Nghi vội vàng để áo ngủ trước ngực che đi cảnh xuân trên người.