Giọng nói băng lãnh như đến từ Địa ngục chỉ chớp mắt đã khiến trong đầu Thiệu Vĩnh Khiêm nổ “ầm” một tiếng.
Toàn thân chấn động khó hiểu, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
“Nghi Nghi …”
Dường như đã qua một thế kỷ, Thiệu Vĩnh Khiêm yếu ớt xoay người nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà tuyệt sắc khuynh thành của cô, sắc mặt tái đi.
Dường như không thể không chế được tiến lên vài bước, kích động muốn ôm người trước mặt vào ngực thật chặt.
Nhìn thấy sự kích động và bối rối trong mắt Thiệu Vĩnh Khiêm , Mông Chỉ Nghi cười càng thêm khinh thường.
Thiệu Vĩnh Khiêm , dáng vẻ anh diễn kịch thật khiến người ta chán ghét.
Anh cho rằng sau khi tổn thương tôi như thế rồi bày ra dáng vẻ này tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ cho anh rồi vui mừng chúc phúc cho anh trong ngày anh đính hôn sao? Vậy anh cũng không khỏi mơ đẹp quá rồi đấy!
“Mộc… Mông Chỉ Nghi , thế mà mày vẫn còn sống!”
Sau lưng truyền tới tiếng thét bén nhọn tràn ngập hận ý, khoảnh khắc nhìn thấy Mông Chỉ Nghi , cả khuôn mặt Cơ Tích Vy không tự chủ trở nên trắng bệch.
Cả người cô ta đều điên cuồng đến cực điểm, cơ thể đều đang run rẩy sợ hãi, trừng to đôi mắt trân châu khiếp sợ nhìn Mông Chỉ Nghi .
“Thấy tôi còn sống rất ngạc nhiên phải không, đây có tính là món quà đính hôn tốt nhất cho hai người không?!” Mông Chỉ Nghi cười lạnh, trên khuôn mặt giễu cợt lạnh băng mang theo vài phần ngông cuồng và khinh thường.
“Nghi Nghi , em đừng như vậy…” Thấy trên mặt Mông Chỉ Nghi mang theo sự giễu cợt trào phúng, khinh thường, Thiệu Vĩnh Khiêm chỉ cảm thấy đáy lòng chua xót, ánh mắt phức tạp khó phân biệt.
“Cậu chủ Thiệu vẫn nên gọi tên tôi thì hơn, giữa tôi và anh cũng không thân thiết tới vậy, hôm nay đến chỉ muốn thông báo cho hai người một tiếng, Mông Chỉ Nghi tôi đã quay về, những gì hai người nợ tôi, tôi sẽ khiến các người trả lại từng cái cho tôi!”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng cười, sự lạnh lẽo bức người trong đôi mắt rét lạnh lộ ra khí chất tôn quý kiêu ngạo ngông cuồng, khiến người ta chấn động cả hồn phách, cho dù là Thiệu Vĩnh Khiêm và Cơ Tích Vy đều không nhịn được rùng mình.
Đáng chết, tiện nhân Mông Chỉ Nghi này lại vẫn còn sống, sao cô ta có thể còn sống chứ!
Bị đưa vào bệnh viện tâm thần không phải không chịu được rồi tự sát thì cũng sẽ hoàn toàn biến thành bệnh nhân tâm thần, nhưng cô ta không thể ngờ tới tiện nhân này vẫn sống, lại còn xuất hiện trước mặt anh Khiêm.
Không được, tuyệt đối không thể để anh Khiêm biết mọi chuyện cô ta làm, trong đôi mắt đẹp dữ tợn của Cơ Tích Vy lộ ra sát khí, tràn ngập tính toán và hận ý với Mông Chỉ Nghi .
Ánh mắt này đương nhiên không thể qua được ánh mắt Mông Chỉ Nghi , khoé môi cô cong lên lộ ra nụ cười lạnh khinh thường.
Cơ Tích Vy , tôi đã từng lười phải so đo với cô nhưng không nghĩ cô lại ra tay với tôi lạnh lùng như vậy, không tiếc ép tôi thành một kẻ điên, bây giờ cho dù cô định giết tôi, cô cũng không còn cơ hội như vậy đâu.
“Vì sao, nhất định phải như vậy sao? Nghi Nghi , là em có lỗi với anh trước!” Vẻ mặt Thiệu Vĩnh Khiêm tràn đầy sự đau khổ và phức tạp nhìn Mông Chỉ Nghi , sắc mặt trắng bệch.
“Tôi có lỗi với anh trước? Ha!”
Mông Chỉ Nghi cười lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lùng châm biếm hờ hững lướt qua khuôn mặt trắng bệch với ánh mắt lay động của Cơ Tích Vy, cô cũng lười phải giải thích.
Đấy mắt băng lãnh, hung ác nham hiểm, tàn nhẫn lại mang theo vài phần lãnh ý khát máu, khoé môi hơi nhếch lên, toàn thân tản ra hơi thở bức người đến cực điểm.
“Anh đúng thật là đáng thương, Thiệu Vĩnh Khiêm, Cơ Tích Vy , nhớ lấy, tiếp theo đây tôi sẽ tính sổ kỹ càng với hai người.
Tôi nhất định sẽ khiến hai người cả đời khó quên, tôi sẽ khiến hai người nhìn thấy thứ mình để tâm dần dần mất đi, đến khi không còn lại gì!”
Cười lạnh rồi Mông Chỉ Nghi ngông cuồng rời đi như lúc cô đến.
Bóng lưng thon dài thẳng tắp, cao ngạo tôn quý mang theo khí thế bức người khiến người khác không nhìn thấu, cô đã không còn là Mông Chỉ Nghi đơn thuần tốt đẹp mà họ quen bốn năm trước nữa.
Không, chỉ là Mông Chỉ Nghi của bốn năm trước đã nguỵ trang che giấu mọi vẻ tàn ác mà thôi, còn cô của bốn năm sau không nguỵ trang nữa, chân chính để lộ khí phách ngông cuồng như Vương giả trở về!
Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng rời đi của cô, Thiệu Vĩnh Khiêm che giấu sự kinh ngạc và run sợ lấp đầy trong mắt.
Sắc mặt hơi tái, con ngươi co rút lộ ra vẻ đau khổ phức tạp, Nghi Nghi , rõ ràng là em làm sai, vì sao lại tới trách anh?!
Thiệu Vĩnh Khiêm lúc này đang đau thương nên không hề chú ý đến vẻ hận ý và sát ý trên khuôn mặt dữ tợn xấu xí của Cơ Tích Vy mặc lễ phục trắng tinh bên cạnh.
Hận ý cuồn cuộn mãnh liệt tuôn trào, cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng Mông Chỉ Nghi rời đi, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô.
Mông Chỉ Nghi , mày không nên tới đây, mày nên ngoan ngoãn ở trong bệnh viện tâm thần của mày.
Nếu mày đã tới thì Cơ Tích Vy tao nhất định sẽ không bỏ qua cho tiện nhân mày đâu. Anh Khiêm là của tao, chỉ có thể là của tao!
Một bóng dáng thon dài cao ngất từ góc tối đi ra, trên mặt mang theo nụ cười lạnh bất cần đời, ngang ngược tuỳ tiện.
“Mông Chỉ Nghi , chậc chậc, đúng là một cô gái thú vị, không ngờ lời đồn tình cảm của cậu chủ Thiệu và cô chủ nhà họ Cơ bền vững hơn vàng thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi, chỉ là cô gái vô cùng cá tính kia thật sự khiến người khác rung động!”
Nói xong bóng dáng thon dài cao ngất đó cũng đuổi theo hướng Mông Chỉ Nghi rời đi, sắc mặt mang theo nụ cười với vài phần tà khí hung ác nham hiểm, nhưng đáy mắt lại là tràn ngập sự khinh thường với phụ nữ.
“Mông Chỉ Nghi phải không? Bao nhiêu tiền, ra giá làm người phụ nữ của tôi!”
Giọng nói tà tứ phách lối bỗng vang lên bên tai, đáy mắt cao cao tại thượng mang theo vài phần xem thường và coi nhẹ.
Phụ nữ đơn giản cũng chỉ là người lên giường cùng đàn ông, chỉ cần anh ta cho đủ tiền thì anh ta không tin người phụ nữ này không động lòng.
“Cút!”
Sắc mặt Mông Chỉ Nghi trầm xuống, nhìn người đàn ông đột nhiên chắn trước mặt mình, đôi mắt lạnh hơi nheo lại, đáy mắt có ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, lạnh lùng thốt ra một chữ.
“Ha, cô gái, giả vờ thanh cao cái gì, cô tới tìm cậu chủ nhà họ Thiệu chẳng qua cũng chỉ là bị người ta vứt bỏ, muốn tiền thôi. Cô ra giá đi, tôi bao cô!”
La Vu Duyệt cười lạnh một tiếng, sắc mặt mang theo vài phần xem thường, đáy mắt lại nhiễm vài phần màu sắc u tối.
Được, người phụ nữ này to gan dám bảo anh ta cút, ngược lại anh ta muốn xem xem cô có mấy phần ngông nghênh.
Trước tiền bạc, anh ta không tin người phụ nữ này không cúi đầu, đến khi đó còn không phải là sẽ ngoan ngoãn theo anh ta lên giường, mặc anh ta chà đạp sao!
Phụ nữ lạt mềm buộc chặt thế này anh ta thấy nhiều rồi.
“Tôi bảo anh, cút…” Mông Chỉ Nghi nhìn thẳng vào mắt La Vu Duyệt , đáy mắt lộ ra lãnh ý âm ngoan, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, lạnh lùng bức người viết đầy sự chán ghét.
“Cô gái, cô đang tìm chết đấy, chiêu lạt mềm buộc chặt này dùng quá mức sẽ không có tác dụng đâu!”
Sắc mặt lạnh lùng của La Vu Duyệt càng thêm âm trầm, xem thường nhìn Mông Chỉ Nghi , đáy mắt mang theo bá khí tàn nhẫn,
Ước gì có thể hung hăng xé nát người phụ nữ lạt mềm buộc chặt, cố ra vẻ thanh cao trước mặt này đặt dưới thân chà đạp, xé từng tầng từng tầng mặt nạ của cô xuống.
Ánh mắt lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi càng thêm nguy hiểm, cô nheo mắt lại rồi đột nhiên giơ chân lên đá nghiêng một cái, dùng sức đá vào đầu gối La Vu Duyệt .
“Phịch” một tiếng, bóng dáng thon dài cao lớn của La Vu Duyệt bị Mông Chỉ Nghi đá trực diện không kịp phòng bị.
Cả người chao đảo, một gối nặng nề quỳ trên đất, đau đớn khiến anh ta buồn bực “hừ” một tiếng, lãnh ý và hận ý trong mắt càng nhiều hơn.