Tần Mặc ngẳng cao đầu, từng bước từng bước xuống lầu, "Tôi đã đã nói với ba, từ hôm nay trở đi, anh và tôi không có bất cứ quan hệ gì, trường học anh sắp xếp cho tôi tôi cũng không thể tới nữa!"
"Cô. . . . . ."
Phong Thần không ngờ, động tác của Tần Mặc lại nhanh như vậy, anh cực khổ chặn tin tức từ Lan, thật vất vả phá giải từng con đường trở ngại, tìm được cô! Bây giờ cô lại đạp cho anh một cước!
Trái tim co quắp kịch liệt, thái độ biến hóa thất thường, anh xanh mặt, sau đó bật cười.
"Được, thật tốt quá! Dù sao tôi cũng vậy không muốn trông nom một tiểu quỷ, đi, đi càng xa càng tốt!"
Tần Mặc không có nói thêm nửa câu, trực tiếp đi về phía của chính, Phong Thần nắm chặt hai quả đấm, hai mắt liều mạng nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Mặc. Cô. . . . . . Cô cư nhiên lại thật sự bỏ đi!
Tư Đồ Kiều lén lút quan sát nét mặt Phong Thần, người đứng xem sáng suốt, anh âm thầm cười cười, bị Phong Thần lấn áp nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc có cơ hội báo thù!
Vì vậy, hắn tiến lên, "Thần, quên nói cho cậu, Tần Mặc hiện tại, muốn ở cùng chỗ với mình."
Những lời này mới vừa nói xong, một ánh mắt như dao bổ về phía hắn, nếu như ánh mắt của Phong Thần có thể hóa thành vật thật, Tư Đồ Kiều có thể đã bị chém thành hai khúc rồi.
"Cậu đây là đang ghen tỵ?"
"Mình ghen tỵ với cậu?" Anh hừ lạnh một tiếng, "Mình nên cầu phúc thay cậu, hi vọng cậu không bị cô ấy cho giày vò đến chết! Cô gái phiền toái này đi, tôi cũng không cần phải để ý đến cục diện rối rắm cô ấy rồi, tôi đốt pháo pháo ăn mừng còn không kịp, làm sao có thể ghen tỵ với cậu!"
Nghe vậy, Tư Đồ Kiều cười xấu xa một tiếng, "Thật ra thì tiểu nha đầu kia dáng dấp không tệ á..., gia thế không tồi, nếu như có thể thuận lợi, thế lực ở hải ngoại của bọn mình cũng có thể nâng cao một bước!"
Hai mắt Phong Thần nheo lại, giọng nói lạnh như băng vang lên, "Nếu như cậu không sợ biến thành tổ ong vò vẽ, mình ngược lại thật sự vui mừng khi việc thành công!"
Lời nói không hề có nhiệt độ kích thích cả người Tư Đồ Kiều nổi da gà, nhìn nét mặt Phong Thần tựa tiếu phi tiếu(#chen: cười như không cười), còn có giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nghĩ một đằng nói một nẻo, thật sự sợ nói thêm gì nữa, hắn thật sự muốn hộc máu tại chỗ!
Xác định đã chuyển biến tốt, Tư Đồ Kiều cười một tiếng, cũng không nói rốt cuộc muốn hay không muốn ra tay, cứ đi như thế.
Ngoài phòng truyền đến tiếng gầm rú của xe hơi, Phong Thần nắm chặt thành nắm đấm, hai chân nhanh chóng di chuyển, vừa tới cửa, chỉ thấy chiếc xe thể thao màu đỏ phong cách giống như mũi tên cách dây cung, "Vèo" một cái liền lao vùn vụt.
Căn phòng lập tức yên tĩnh lại, Phong Thần cảm giác một chỗ nào đó trong lòng trống rỗng, dường như Tần Mặc rời đi, tim của anh cũng bị lấy đi rồi.
Phong Thần trở lại phòng ngủ của mình, kéo tủ treo quần áo ra, bên trong chỉ còn lại quần áo thuộc về anh, vốn không gian có chút chật chội, lập tức trống rỗng không ít. Nhìn lại một chút, trên giường to như vậy, chỉ còn lại chăn đệm.
Trên bàn sách để một quyển sách, anh nhìn chăm chú, là tập tranh anh đưa cho cô. Cô lại không mang đi? !
Hôm sau, Phong Thần trực tiếp điều nhiệm( điều đi nhận chức vụ khác) Tư Đồ Kiều đi Nam Phi phát triển nghiệp vụ, Tư Đồ Kiều dĩ nhiên là không muốn, không quan tâm sự cản trở của thư ký, lập tức liền vọt vào phòng làm việc tổng giám đốc.
"Thần, cậu không thể lợi dụng việc công để trả thù cá nhân!"
Tư Đồ Kiều thở hổn hển, đem văn kiện thuyên chuyển công tác trực tiếp ném lên bàn công tác của Phong Thần, Phong Thần thản nhiên nhìn hắn một cái, cái nhìn kia quả quyết mang theo sát khí và uy hiếp.
Mối hận đoạt "con gái" cộng thêm ý đồ bất chính của hắn i với Tần Mặc, hai lý do này, đủ để Phong Thần đem hắn lưu đày ở vùng biên giới, vĩnh viễn không phải hoàn triều.
"Chúng ta có thù riêng gì? Đợi cậu đem Tần Mặc thu vào tay, bên Nam Phi kia căn bản không phải vấn đề!"
Anh nói kỳ quái, giọng nói ngữ điệu cũng lộ ra đối với giễu cợt Tư Đồ Kiều, trên mặt vẫn bày ra nụ cười, nhưng núp ở sau nụ cười, lại đằng đằng sát khí với Tư Đồ Kiều.
Khóe miệng Tư Đồ Kiều co giật, hai tay hắn chống ở bên bàn, lấy lòng nói với Phong Thần, "Thần, mình lúc đó là nói bậy, cô ấy ở lại chỗ mình, dù sao cũng hơn trở về nước Mĩ, khiến cậu sớm tối lo lắng rồi?"
"Hả?"
Phong Thần nhíu mày, chờ đoạn sau của Tư Đồ Kiều .
"Mình cam đoan với cậu, hành tung mỗi ngày của cô ấy, mình đều sẽ 24h, toàn bộ phương vị (phương hướng và vị trí) báo cáo cho cậu! Cậu nóng lòng lo lắng cho ‘con gái ’, có cái máy theo dõi này của mình, bảo đảm cậu thời thời khắc khắc cũng có thể nắm giữ xu hướng của cô ấy!"
Tư Đồ Kiều cũng không hy vọng kế hoạch của mình thất bại, hứ. . . . . . Hắn còn hi vọng nhìn thấy dáng vẻ Phong Thần khốn khổ vì tình!
"Xem biểu hiện sau này của cậu!"
Tư Đồ Kiều chưa bao giờ cảm thấy Phong Thần nói chuyện giống như tiếng trời, nhưng bây giờ, hắn lại kích động muốn hôn giày da của Phong Thần một cái, chỉ thiếu chút nữa tạ chủ long ân rồi!
"Đó là đương nhiên, đương nhiên!"
Phong Thần hừ lạnh một tiếng, cô nhóc này lại dám rời đi đường hoàng như vậy, còn nói không cần anh người giám hộ này! Nhưng anh là vì tốt cho cô!
Trẻ con yêu sớm cũng không phải là chuyện tốt lành gì, huống chi còn là Bùi Thiểu Y bối cảnh không sạch sẽ, cô vậy mà lại không nhìn ra được người có lòng tốt, càng muốn thoát khỏi khống chế của anh!
Tư Đồ Kiều thận trọng quan sát Phong Thần, sau đó nói, "Thần, cậu không cảm thấy, cậu đối với đứa bé kia có chút đặc biệt sao?"
"Cô ấy là ‘con gái ’ của mình chứ sao. . . . . ."
"Nào có con gái ngủ chung giường với cha, cậu xác định cô cũng chỉ xem cậu là ‘cha’? Nhưng cô ấy đến tuổi mới biết yêu rồi a!"
Sắc mặt của Phong Thần biến đổi, chưa từng suy nghĩ tỉ mỉ tình cảm anh đối với Tần Mặc đến tột cùng là cái gì, anh chỉ là muốn cưng chiều cô, từ khi vừa mới bắt đầu muốn phá vỡ vẻ mặt lạnh lẽo của cô, càng về sau càng muốn nhìn thấy nụ cười thật lòng của cô. . . . . .
Hàng loạt thay đổi này, hình như cũng là tiến hành theo chất lượng, trái tim của anh, thay đổi một cách vô tri vô giác, từng bước từng bước hướng về phía Tần Mặc. Tim của anh. . . . . . Dường như đã lưu lại trên người đứa bé bị anh gọi là con gái.
Anh chợt cả kinh, nhìn thấy nét mặt tựa tiếu phi tiếu của Tư Đồ Kiều, Phong Thần không biết như thế nào, có chút buồn bực, hắng giọng một cái, "Còn không đi? !"
"Dạ dạ dạ, tiểu nhân lui xuống trước."
Phong Thần vỗ trán, chiếc giường lớn trong nhà, vốn cảm thấy rất thoải mái, nhưng tối hôm qua, khiến anh cảm thấy vắng vẻ trống trải khác thường. Chẳng lẽ thật sự giống như Tư Đồ Kiều đã nói, anh. . . . . . Anh đối với Tần Mặc. . . . . .