Thôi, quá chén cậu nhất định sẽ gọi. Hạ Úc Huân trong lòng ác độc mà nghĩ, bất quá vẫn nói cho cậu biết tên mình: “Hạ Úc Huân.”
“Úc…… Huân…… Tulip, hoa oải hương, tên gì nhiều hoa như vậy, thật là hữu danh vô thực.” Nam Cung Mặc phỉ nhổ.
Bất quá, tên này ra nghe có chút quen tai a……
“Này! Cậu có ý tứ gì a! Tên này là mẹ tôi đặt, cậu khinh bỉ tên này chính là khinh bỉ mẹ tôi, khinh bỉ mẹ tôi chính là khinh bỉ tôi, khinh bỉ tôi chính là khinh bỉ…… Chính là khinh bỉ ba tôi, tiểu tử cậu ngứa da đúng không!”
Nam Cung Mặc xuy xuy cười, ngay sau đó thần sắc trở nên đau thương, mẹ? Ba ba? Những thứ này đối với cậu mà nói đều là từ ngữ buồn cười nhất trên thế giới
“Chậc, làm gì một bộ dáng hận đời như thế, cậu chính là đóa hoa của tổ quốc đó!”
Nam Cung mặc rất kinh ngạc mà nhìn Hạ Úc Huân, nói: “Ngữ khí nói chuyện của cô thật đúng là giống một người.”
“Ai a?”
“Không liên quan đến cô.”
“Này này, dù sao tôi cũng cứu cậu một mạng a! Đây là thái độ của cậu đối đãi ân nhân cứu mạng sao?”
“Vậy cô muốn tôi phải như thế nào? Lấy thân báo đáp?”
Hạ Úc Huân khinh thường nói, “Ai thèm, bà cô sớm đã có người thích.”
Hai người trầm mặc trong chốc lát.
Hạ Úc Huân thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Cậu có muốn ở nhà bạn cậu trước vài ngày không?”
“Tôi cho rằng cô muốn khuyên tôi về nhà.”
“Bỏ nhà đi, nếu là tôi mà nói, tôi sẽ không về nhà, như thế nào cũng phải biến mất mấy ngày để bọn họ lo lắng một chút, biết tầm quan trọng của tôi a!” Hạ Úc Huân đương nhiên mà nói.
Nam Cung mặc kinh ngạc mà nhìn cô, cô gái này luôn luôn đánh bất ngờ, đoán không ra bước tiếp theo cô sẽ làm ra phản ứng gì.
Nam Cung mặc suy sụp mà gục đầu xuống, nói: “Tôi không biết nên đi đâu, bất luận tôi đi đâu, bọn họ đều có thể tìm được tôi. Có đôi khi, thật sự rất muốn cứ như vậy biến mất, hoặc là, đi đến một nơi không ai tìm thấy.
Cám ơn cô đã cho tôi ở lại một đêm, hiện tại…… Để cho tôi tự thân tự diệt đi! Để tôi ngồi ở chỗ này từ từ ngừng thở, từ từ thối rửa, từ từ phong hoá……”
Khóe miệng Hạ Úc Huân run rẩy mà nhìn cậu, nói:“Ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa! Bụng tôi rất đói chị à!” Nam Cung mặc rất nhanh bay tới kéo tay Hạ Úc Huân, cậu nghĩ thông suốt, kêu một tiếng chị mà thôi, có cái gì khó.
Hạ Úc Huân vốn định tránh ra, nhưng nhìn vết thương trên cánh tay cậu liên tiếp nhịn xuống, không biết vì cái gì, nhìn đứa nhỏ này trong lòng luôn có loại cảm giác thân thiết khó hiểu, không cách nào cự tuyệt yêu cầu của cậu……
“Thôi, trước cùng tôi trở về đã!”
Nhìn cô bất đắc dĩ thỏa hiệp, Nam Cung mặc trong lòng bỗng ấm áp.
Chỉ là bèo nước gặp nhau, lại khiến người ta rất muốn tiếp cận.
Mặt ngoài một bộ đanh đá, kỳ thật nội tâm lại vô cùng mềm mại.
Nắm giữ cá tính ăn mềm không ăn cứng của Hạ Úc Huân, Nam Cung mặc có việc liền kêu cô chị à, không hề chịu gánh nặng tâm lý, kêu đến ngọt ngào dị thường.
Nhưng, chiêu này cũng có lúc không có tác dụng, ví dụ như lúc cậu đang có ý đồ tàn phá truyện tranh bảo bối của cô.
“Ách, chị à, chị xem sách gì mà lung tung lộn xộn thế này!” Nam Cung mặc trong tay cầm một quyển truyện tranh tiện tay móc từ dưới gối ra, cả khuôn mặt đều đen, nói xong liền muốn ném văng ra như hồng thủy mãnh thú.
“Buông buông! Cậu nếu dám ném, có tin bà cô đem cậu ném văng ra không hả!”
……
Buổi tối, Hạ Úc Huân đang dưới ánh mắt vạn phần khinh bỉ của Nam Cung mặc thay đổi trang phục, trang điểm nhẹ.
“Ngoan! Chị phải đi ra ngoài một chuyến, cậu ở lại trông nhà, đừng chạy loạn! Có người lạ gõ cửa đừng mở nha.”
“Lén đi gặp người yêu sao?” Nam Cung mặc ngồi xếp bằng trên sàn nhà, một bộ bị vứt bỏ, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái.
“Lén cái đầu nhà cậu! Bà cô đi xem mắt!”
“Xem mắt? Chị cư nhiên đi xem mắt? Ha ha ha ha ha ha……” Thật sự là nhìn không ra cô là phụ nữ sẽ thành thành thật thật đi xem mắt.
“Cười đi cười đi! Tốt nhất cười chết cậu luôn đi!”
-
Sauk hi đi mấy chục lần quán cà phê cuối cùng cũng có người chịu đổi nơi hẹn, Hạ Úc Huân nhìn người đàn ông hàm hậu phía đối diện, kích động đến rơi lệ đầy mặt.
“Quán ven đường khá tốt a! Những nơi như quán cà phê căn bản không phải gu của tôi!”
“Ha ha, cô thích thì tốt rồi! Tôi vẫn luôn cảm thấy quán cà phê đã đắt lại không có lợi, vốn đang lo lắng cô ghét bỏ tôi thô tục.” Người đàn ông khẽ cười nói.
“Như thế nào sẽ ghét! Tôi ghét nhất người dối trá cao nhã.”
Thật vất vả gặp được một người đồng đạo, Hạ Úc Huân tất nhiên là hưng phấn không thôi.
“Hạ tiểu thư hẳn là cô gái rất biết sống.”
Đối với sựu khích lệ của người đàn ông này, Hạ Úc Huân chỉ có cười gượng.
Cùng lúc đó, một chiếc Porsche màu bạc lặng yên không một tiếng động mà dừng lại ở bên cạnh quán ven đường, sau đó chủ xe dưới ánh mắt kinh ngạc của người bán hàng rong mua vài xâu đồ nướng.