Hạ Úc Huân vừa nhắm mắt, cắn răng một cái…… Vẫn là thỏa hiệp!
Ai cho cô hư vinh a!
Đời này không phải bị gọi là nữ lưu manh, thì cũng bị chửi thầm là nữ ma đầu, thiên sứ tỷ tỷ…… Có bao người xưng hô như vậy a!
“Này! Tiểu tử, ngủ thì ngủ, cậu thành thật một chút cho tôi!”
“Uhm!”
“Uhm cái gì mà uhm? Không uhm! Chân cậu để ở đâu a!”
Nhóc con xui xẻo này! Nhà ai! Cũng không ai quảns.
“Này! Tôi nói, cậu tên là gì?” Hạ Úc Huân nhịn không được hỏi.
“Không có tên……”
“Cậu lại nói bậy tôi liền ném cậu ra ngoài cho sói xám ăn thịt!”
“Mặc……”
“Bánh bao?” Hạ Úc Huân có chút vô ngữ, ai lại tên như vậy.
“Mặc…… Mặc……”
“Mô?” Hạ Úc Huân càng thêm hoang mang.
“Bắc Đường Mặc……”
“Bạch đường mô? Bạch đường mô mô?! Tiểu tử cậu chơi tôi có phải hay không a!”
Hạ Úc Huân đang nổi trận lôi đình, lại thấy tên kia đã nhắm mắt lại, an ổn mà ngủ rồi.
Nhóc con chết tiệt!
Hạ Úc Huân vừa mới chuẩn bị trở về phòng ngủ, lại phát hiện góc áo bị cậu ta gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Nắm chặt như vậy, cậu cho là tiền mặt sao!” Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà hơi nằm nghiêng người dưới mép giường, than nhẹ một tiếng, “Vừa nhìn là thấy không có cảm giác an toàn……”
Khi còn nhỏ, chuyện cô thích nhất chính là nắm góc áo người khác, bắt được ai nắm người đó, quần áo của Lãnh Tư Thần liền không có một góc bằng phẳng, những quần áo bị cô nắm hư cộng lại phỏng chừng đem cô bán đều đền không nổi……
A Thần, mới rời anh có vài ngày mà thôi, nhưng tôi lại như trải qua vài kiếp luân hồi, nhưng đối với anh, e chỉ là cái búng tay vung lên mà thôi……
……
Sáng ngày hôm sau tỉnh lại.
Nàm Cung Mặc tự xưng là Bắc Đường Mặc bởi vì cánh tay đè nặng đã lâu mà vô cảm tỉnh lại.
Mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy mặt một cô gái ngay trước mắt.
“Bà dì…… Nữ quỷ……?”
Đang muốn ngồi dậy rồi lại bị ngã ngược lại: “Ai……” Đè đến miệng vết thương trên khuỷu tay.
Nam Cung mặc nỗ lực nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Ngày hôm qua tâm tình không tốt liền đi quán bar uống say không còn biết gì, cuối cùng cư nhiên bị mấy tên đàn ông đùa giỡn, dưới cơn giận dữ liền trêu chọc mấy tên lưu manh trên đường.
Cậu biết, chỉ cần nói ra thân phận của mình, tất cả bọn họ đều sẽ sợ tới mức dập đầu ngay tại chỗ, nhưng cậu cố tình không nói.
Ở bên ngoài trêu chọc còn muốn dựa vào mối quan hệ giải quyết, như vậy lần giận dỗi bỏ nhà đi này không phải có vẻ quá buồn cười.
Sau đó, bị kích thích, hai bên liền đánh bừa, đối phương đánh lén sau lưng, cậu yếu không địch lại mạnh…… Như vậy, sau đó thì sao?
Nam Cung mặc không khỏi nhìn về phía cô gái đang ngủ rất ngon bên cạnh, sau đó lại là chị ta đến cứu mình sao?!
Cậu cẩn thận hồi ức, dần dần, trong đầu mơ hồ hiện ra một bóng dáng cô gái linh hoạt mạnh mẽ đánh người……
Thật là không thể tin được, không bao lâu lại nhìn thấy cô, lần trước là nửa đêm trên đường cái, lần này là sáng sớm cùng trên một cái giường……
Thật là nghiệt duyên a!
Cô gái này đem cánh tay cậu trở thành vật sở hữu riêng mà gối đầu, ngủ hệt như heo con.
Cậu hơi chút giật giật, cô liền coi như bảo bối dứt khoát đem cánh tay ôm vào trong ngực chết không buông tay.
Đáng chết! Cô gái này…… Cô gái này cư nhiên……
Tư thế này, cánh tay anh vừa lúc đặt sát trước ngực mềm mại của cô.
Nam Cung mặc vốn là tuổi trẻ khí thịnh, tuổi này tự chủ lại không cao, một sáng sớm liền bị kích thích như vậy không phải là giày vò người khác sao!
Tầm mắt không chịu khống chế mà rơi xuống nơi vạt áo hơi hơi hỗn độn của cô, sau đó lập tức bỏ qua một bên đầu nhìn lên trần nhà.