"Lãnh Tư Thần, anh..." Hạ Úc Huân cảm giác đầu mình sắp nổ tung rồi.
Thấy cô đều sắp đứng không yên còn làm tàng, Lãnh Tư Thần khẩn trương đỡ cô ngồi xuống mép giường, nói: "Tiểu Huân, ngay lúc đó thật sự là tình thế bắt buộc, em đều bị khi dễ thành như vậy, chẳng lẽ em bảo anh cứ như vậy trơ mắt nhìn? Anh cần một thân phận có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ em!
Trên thực tế, chỉ nói em là người phụ nữ của anh thôi sơ sơ chưa đủ, bọn họ nếu như muốn bôi nhọ em, có thể nói em là tình nhân kiêm bạn giường của anh, thậm chí có thể nói anh là một trong những bề tôi dưới váy trong hậu cung của em.
Hiện tại phương pháp duy nhất, chỉ có mời phóng viên tham gia một cuộc họp báo công khai quan hệ của chúng ta, hơn nữa nói cho mọi người biết chuyện chúng ta năm năm trước đã lĩnh chứng. Chỉ có như vậy mới không chút sơ hở, toàn bộ lời đồn mới có thể tự sụp đổ."
Hạ Úc Huân chôn đầu giữa hai tay, chậm chạp không có mở miệng.
Lãnh Tư Thần xoa xoa đầu cô, ngữ khí càng thêm nhu hòa: "Tiểu Huân, bởi vì mấy chuyện xấu này ảnh hưởng, cổ phiếu của Thiên Lâm giảm đáng kể, chỉ cần công bố quan hệ giữa chúng ta, sẽ xoay chuyển cục diện, theo anh hợp tác, là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất của em."
"Không được..." Hạ Úc Huân rầu rĩ nói hai chữ.
Lông mày Lãnh Tư Thần cau lại, hỏi: "Vì cái gì không được? Trước kia vì dự án, em ngay cả giao dịch như vậy cũng chịu theo anh làm! Không phải không thích anh sao? Em tới cùng là sợ cái gì? Sợ lâu ngày sinh tình lại lần nữa yêu anh?"
"Cầu xin anh đừng tự cho tôi tốt bụng như vậy có được hay không, chỉ là... Lãnh Tư Thần, dưới loại tình huống này, nếu tôi đồng ý, đó chính là lợi dụng anh, anh hiểu chưa?" Hạ Úc Huân xoắn xuýt nói.
Ánh mắt Lãnh Tư Thần chuyên chú nhìn cô, đáp: “ Anh hiểu, xin em lợi dụng anh."
Hạ Úc Huân đỡ trán: "Anh cũng biết, tôi không thích anh, càng không thể nào làm được gì đáp lại cho anh, tôi dựa vào cái gì yên tâm thoải mái trốn dưới cánh của anh chứ?"
"Bạch Thiên Ngưng là vấn đề còn sót lại trong lịch sử của anh, anh lẽ ra nên phụ trách. Lý do này có thể chứ?" Lãnh Tư Thần sắc mặt âm u.
"Chuyện này... Thật là cô ta cố ý bày ra?" Hạ Úc Huân chần chờ hỏi.
Nếu đúng, vậy cũng quá liều mạng rồi? Vì kéo mình xuống nước, không tiếc để chồng mình đích thân xuất mã...
"Không chỉ có chuyện này, còn chuyện lần trước xảy ra ở tiệc sinh nhật anh, cô ta lén lút có liên hệ với Lâm Tuyết, Hùng đổng, có thể nói liên hợp tất cả kẻ địch của em, lần này là bị dồn ép cho nên rõ ràng mới tự mình xuống tay. Em cho rằng anh trước đó bắt em 24 giờ báo cáo hành trình của em với anh là vì cái gì, anh chính là sợ cô ta lại tìm cơ hội xuống tay với em!" Lãnh Tư Thần đành phải nói cho cô chân tướng.
Hạ Úc Huân nghe được đầy kinh ngạc, nói: "Vì sao? Cô ta nên trả thù không phải là anh sao? Đều đã năm năm qua rồi, lại vẫn chết cắn tôi không rời là đạo lý gì?"
"Bởi vì em là người anh yêu." Lãnh Tư Thần nói.
"..." Đột nhiên cảm thấy được anh yêu sao lại xui xẻo thế này?
Lãnh Tư Thần ngồi xuống bên cạnh cô, hướng dẫn từng bước, nói: "Tiểu Huân, công khai quan hệ chúng ta cũng không có đáng sợ như em tưởng tượng đâu, ngược lại, em nhận được rất nhiều ích lợi, làm Lãnh phu nhân lâu như vậy, chỗ tốt nào cũng chưa được hưởng thụ, chẳng lẽ em không thấy thiệt thòi sao? Con nữa, em chỉ cần theo anh trước mặt mọi người ở bên ngoài sắm vai một cặp vợ chồng ân ái. Về riêng tư anh không yêu cầu em thực hiện nghĩa vụ làm vợ."
Hạ Úc Huân ôm đầu, nói: "Ngừng ngừng ngừng, đừng tẩy não tôi nữa, để cho tôi bình tĩnh một chút..."