Gã đàn ông chết tiệt! Kỳ thật vừa rồi cô thật sự rất muốn đem anh ta từ không gian ba chiều đánh thành mặt phẳng!
"Mẹ, vẻ mặt mẹ thật đáng sợ." Tan học trở về Tiểu Bạch mới vừa đi vào liền nhìn thấy Hạ Úc Huân dựa vào đầu giường, trong lòng ôm cái gối, vẻ mặt hung dữ chà đạp, không khỏi trong lòng một trận phát lạnh.
"Tiểu Bạch, quá đây cho mẹ ôm nào!" Hạ Úc Huân lập tức ném cái gối giang hai tay về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhu thuậnqua thay thế cái gối kia, nói: "Mẹ, có phải ai lại băt snajt mẹ hay không?"
"Uh`m." Hạ Úc Huân ủy ủy khuất khuất gật đầu.
"Mẹ, kỳ thật mẹ không thích cuộc sống như vậy đúng không?"
Tiểu Bạch khéo hiểu lòng người ngay từ đầu liền phát hiện mẹ tựa hồ không thích cuộc sống bây giờ, mà gần đây tinh thần của mẹ thật sự rất tệ, cậu thử thăm dò hỏi Tương Nhu, Tương Nhu lại không chịu nói nguyên nhân, hơn nữa, tinh thần Tương Nhu tựa hồ còn tệ hơn.
Ai, hai người này, cũng thật khiến cho người khác bận tâm quá đi...
"Uh`m." Hạ Úc Huân thẳng thắn thành khẩn gật đầu, quả thật không thích.
"Mẹ, chúng ta đi khỏi đây đi!” Tiểu Bạch ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía mẹ đề nghị.
"Uh`m! Uh`m? Không uh`m! Chúng ta không thể rời khỏi!" Hạ Úc Huân theo quán tính chữa lại.
"Vì cái gì?" Tiểu Bạch khó hiểu.
Hạ Úc Huân nghiêm mặt giáo dục nói: "Vừa gặp phải khó khăn bỏ chạy như vậy cũng không phải là thói quen tốt. Hiện tại trên vai mẹ có rất nhiều trách nhiệm, làm sao có thể đi cho xong việc chứ?"
Tiểu Bạch bất đắc dĩ liền gật gật đầu: "Tương Nhu cũng nói như vậy. Tương Nhu còn nói một mặt nhường nhịn cũng không thể giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ chỉ làm kẻ địch càng thêm hung hãn."
Hạ Úc Huân rầu rĩ hừ một tiếng, rất muốn nói, khi dễ mẹ con chính là "Tương Nhu" trong miệng con đó.
-
Bên trong xe, Nghiêm Tử Hoa gọi điện thoại cho Nam Cung Lâm.
"Chủ tịch, người tới cùng nghỉ ngơi đủ chưa?"
"A a, tiểu tử thúi, vài ngày không gặp, tính tình tăng trưởng a, cư nhiên dám nói chuyện với ta bằng thái độ này!"
"Chủ tịch..." Nghiêm Tử Hoa bất đắc dĩ, nói: "Cho dù ngài không cần công ty, chẳng lẽ tiểu thư chịu ủy khuất ngài cũng mặc kệ sao?"
Bên kia di động Nam Cung Lâm trầm giọng nói: "Cởi chuông còn nhờ người buộc chuông, chuyện này người nên ra mặt sẽ ra mặt..."
Bất quá, Lãnh Tư Thần lần này làm thật sự không nhanh nhẹn, cư nhiên đến bây giờ vẫn không động thủ.
Ông lại cho tiểu tử kia thời gian một ngày cuối cùng, nếu cậu ta vẫn cứ do dự lưỡng lự như vậy nữa, cũng đừng trách ông không cho cơ hội! Con gái bảo bối chịu úy khuất lớn như vậy, ông nhịn đến bây giờ đã là cực hạn!
Ông sở dĩ vẫn không ra tay, một mặt là kiềm chế Lâm Na, Hùng đổng bên kia cơ bản lật không nổi cái sóng gì, đơn giản cho tiểu Huân luyện tập chút, về phương diện khác cũng hi vọng có thể tác hợp cho hai đứa trẻ kia.
Tùy tiện mấy trận anh hùng cứu mỹ nhân, vậy độ thân mật không phải sẽ tăng thêm sao?
Nhưng, tuyệt đối không nghĩ tới, hai đứa trẻ này hoàn toàn không dựa theo kịch bản ông đã dự tính, nhất là Lãnh Tư Thần tiểu tử thúi kia, quả thực chỉ số thông minh toàn bộ để trong bụng chó rồi, cứ thế đem sự việc cho làm rối tinh rối mù!
-
Trở lại nhà cũ, Hạ Úc Huân vẫn nằm trên giường, cũng không muốn nhúc nhích, đi đâu cũng không muốn đi.
Nhưng, buổi tối XNE có tiệc từ thiện là lịch trình đã sớm hẹn trước, mà tiệc từ thiện cũng giúp cô cứu vãn một chút hình tượng trước mặt công chúng, tuy hiệu quả rất nhỏ, nhưng còn hơn là không làm gì.
Sau cùng, cô vẫn gian nan từ trên giường đứng lên, tiện tay chọn lễ phục mặc vào, sau đó cùng con trai và bảo mẫu dặn dò vài câu liền ra khỏi nhà.
Để tránh Tiểu Bạch đứa bé kia lại kiên trì chờ cô trở lại mới chịu đi ngủ, Hạ Úc Huân đành phải nói với cậu nhóc sau khi kết thúc tiệc tối vẫn còn về công ty xử lý một chút việc, trực tiếp ngủ ở công ty, ngàn căn vạn dặn cậu phải ngủ sớm một chút.