“Đều là chủ tịch cất nhắc.”
Hạ Úc Huân bĩu môi: “Với tính tình kia của ông ấy, cư nhiên không đem anh làm cho sai lệch, cho thấy rằng anh chính là căn chính miêu hồng a!”
“Cha mẹ tôi sinh thời đều là quân nhân.”
“A! Khó trách a……” Nam Cung Lâm thật là nhặt được một đại tiện nghi.
Cô chỉ biết cha mẹ anh mất trong một tai nạn xe cộ, bởi vì Nghiêm Tử Hoa được mẹ gắt gao che chở dưới thân, mới may mắn còn tồn tại.
Sau cơm chiều.
Mẹ Tôn vừa sửa sang lại đệm chăn cho cô vừa hỏi: “Đại tiểu thư lần này ở mấy ngày?”
“Chỉ một ngày thôi mẹ Tôn à.”
“Ai, như vậy sao…… Vậy quản gia Tiểu Nghiêm hôm nay cũng ở nơi này sao?”
“A, con không rõ ràng lắm, mẹ đi hỏi anh ấy xem?”
Lúc này, Nghiêm Tử Hoa vừa lúc đi tới cửa phòng, nói: “Tiểu thư, tôi có chút việc, phải quay về.”
“À, được.” Hạ Úc Huân gật gật đầu, không có nghĩ nhiều.
Nhưng mà, mấy giờ sau, cô đem khoảnh khắc không nghĩ nhiều này của mình mà trả giá nặng nề…… Giá đắt……
Mẹ Tôn nghe vậy cũng không giữ lại thêm, đành phải đem anh tiễn ra cửa.
Trên giường lớn mềm mại là ánh mặt trời mà mùi hương dễ ngửi của bột giặt, thân thể vừa rơi vào, buồn ngủ liền bắt đầu xâm nhập.
Hiện tại cô thật sự vô cùng tưởng niệm cuộc sống nhàn nhã trước kia ban ngày lên lớp dạy, buổi tối về nhà, ăn ngủ ngủ ăn, chuyện lớn nhất cũng bất quá là học sinh đánh nhau không nghe lời ……
Thời gian ba ngày, cô làm thế nào để ổn định lowfng người với cái dự án lớn như vậy, lại trở về cầu xin Lãnh Tư Thần?
Đều đã nháo thành như vậy, sao có thể?
Suy nghĩ hỗn loạn phức tạp, Hạ Úc Huân ở trên giường lăn lộn hơn hai giờ, rốt cuộc buồn ngủ ngủ mất.
Đại khái là bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa ngủ ở nơi lạ lẫm, một đêm này, các loại u ám trầm trọng trong mơ, giống như một tảng đá lớn đè lên ngực cô, khiến cô không thở nổi……
Thẳng đến khi một trận tiếng chuông di động dồn dập vang lên, cô mới đột nhiên tỉnh lại.
Bởi vì mấy ngày nay Lãnh Tư Thần gây rối, cô đi ngủ cũng không quen tắt điện thoại.
Vừa thấy màn hình, cư nhiên là Lương Khiêm gọi qua cho cô.
Trong lòng cô bỗng chốc nảy lên một cổ dự cảm cực kỳ xấu……
“Alo?”
“Phu nhân cứu mạng!”
“……” Tựa hồ so với tưởng tượng của cô còn thảm hơn…
“Nam Cung tiểu thư, ngài vẫn là nhanh chóng tới vân gian thủy trang một chuyến đi! Nếu không có thể chết người đó!”
“Chết người? Lại xảy ra chuyện gì?”
“Nghiêm phó tổng công ty cô đột nhiên tới tìm BOSS……”
“Cậu nói cái gì?” Hạ Úc Huân đại kinh thất sắc, trong nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh.
Đáng chết! Không phải dặn dò mấy trăm lần bảo anh ta không cần đi tìm Lãnh Tư Thần sao?
Còn tưởng rằng với cá tính của Nghiêm Tử Hoa khẳng định sẽ nghe lời, ai ngờ lần này cư nhiên sơ suất!
Khó trách từ khi Thẩm Diệu An đem bà Thẩm đi, cô liền mơ hồ cảm thấy trạng thái Nghiêm Tử Hoa tựa hồ có chút không thích hợp, nhưng lúc ấy cô mơ mơ hồ hồ hoàn toàn không chú ý……
“Hiện tại tình huống thế nào?” Hạ Úc Huân vừa mặc quần áo vừa vội vàng hỏi.
“Tình huống trước mắt có thể không ổn…… Ngài biết đó, tâm trạng BOSS mấy ngày nay đặc biệt kém…… Một chút liền trúng……”
Đâu chỉ là một chút liền trúng, quả thực là một giây biến thân không chút áp lực.
“Đã biết, tôi lập tức liền đến!”
Hạ Úc Huân mang giày, chạy nhanh xuống lầu.
Trong bóng đêm, một chiếc xe màu trắng phi như bay trên đường dân cư thưa thớt.
Hạ Úc Huân quả thực là đang đem ô tô xem như máy bay, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới vân gian thủy trang.
Trong chốt bảo vệ ngoài cổng lớn biệt thự, vẫn là hai người lần trước tới đã nhìn thấy.