“Thật sự dũng sĩ có gan đối diện với cuộc sống tăm tối, có gan nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa.
Cảnh tượng thê thảm, đã khiến tôi không đành lòng nhìn, lời đồn đãi, càng khiến tai tôi không đành lòng nghe.
Tôi còn lời gì có thể nói nữa đây? Tôi hiểu được nguyên do tôi trầm mặc không một tiếng động rồi.
Trầm mặc, trầm mặc! Không bùng nổ trong trầm mặc, mà là diệt vong tỏng sự trầm mặc.
Nhưng, tôi vẫn muốn nói.
Kẻ sống cho qua ngày đoạn tháng giữa màu đỏ của máu, sẽ mơ hồ thấy hy vọng mờ mịt, thật sự dũng cảm, sẽ càng phấn chấn mà đi về phía trước.
Ô hô, đau chết mất, tôi nói không nên lời, nhưng vốn dĩ những kỷ niệm này đã chết!
Hạ Úc Huân, ngươi thật sự nên trưởng thành!”
Hạ Úc Huân hưng phấn trực tiếp viết đúng sự thật, sau đó vẽ kẻ tiểu nhân dập đầu, tiếp tục viết:
“Lỗ Tấn đại thúc, tôi thực xin lỗi ngài, nhưng thật sự là ngài viết quá phù hợp với tâm cảnh của tiểu nhân tôi.
Nếu học trưởng nhìn thấy thứ này, khẳng định lại muốn đả kích tôi đầu độc danh ngôn.
Học trưởng…… Anh hiện tại nhất định vẫn đang tức giận!
Học trưởng, tối hôm qua tôi mới biết được thì ra anh và tôi cũng không phải người của một thế giới.
A Thần là mặt trời xa xôi không thể với tới, học trưởng cũng là ngôi sao lóa mắt.
Học trưởng, cứ như vậy đi! Cứ như vậy, không cần quản tôi, được anh che chở như vậy, tôi vĩnh viễn sẽ không nở hoa……
A Thần, trước khi tôi nở hoa, tôi sẽ không đi tìm anh nữa……”
Hạ Úc Huân khép lại sổ nhật kí, dứt khoát kiên quyết mà lấy sách nghiên cứu thương học đáng ghét ra.
Lãnh Tư Thần từ đầu tới cuối đều yên lặng mà nhìn cô……
Dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc viết thực nghiêm túc, dáng vẻ nhíu mày cắn bút thực đáng yêu, dáng vẻ bởi vì chạm đến miệng vết thương mà nhe răng trợn mắt thực đau lòng……
Không dám lại tiếp tục nhìn nữa, anh chật vật mà xoay người rời đi.
-
Ba ngày sau.
Trương bảo: “Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Sư tỷ mấy ngày nay thoạt nhìn rất hiền thục a!”
Ngư Nhạc: “Đúng vậy! Dọa chết người! Đột nhiên ôn nhu như vậy, sư tỷ có phải hay không uống lộn thuốc?”
Hàn Phong: “Quá khủng bố! Tôi cảm thấy cô ấy là bùng nổ trong sự trầm mặc! Đợi ba ngày còn chưa bùng nổ, làm hại tôi lo âu đến ngủ cũng không ngon, cậu nhìn xem, có quầng thâm mắt luôn rồi……”
Giờ phút này, Hạ Úc Huân đang quấn tạp dề, bưng đồ ăn đi lên, nói: “Ba, con làm món sườn kho tàu mà người thích ăn nhất, gà xào cay, cá hấp……”
Hạ Úc Huân vừa rửa tay, vừa xoay đầu hướng mấy thiếu niên hô, “Ba người các cậu cũng chuẩn bị ăn cơm đi! Lại đây rửa tay trước đi!”
Bởi vì nhà ba người này cách khá xa lại là hoàn toàn huấn luyện ban ngày, cho nên giữa trưa đều sẽ trực tiếp ở lại nơi này ăn cơm.
Ba thiếu niên nghe vậy lập tức trong trạng thái hoảng sợ nhìn Hạ Úc Huân.
Nguyên lời nói trước đây của Hạ Úc Huân sẽ là “Ba thằng nhãi ranh các cậu nháo đủ hay chưa! Mau lăn lại đây rửa tay cho lão nương, có tin lão nương trực tiếp ném vào bồn cầu rửa hay không hả!”
Chuyển biến này không khỏi cũng quá kinh người!
Đang ăn cơm, Hạ Mạt Lâm hỏi một câu, “Vết thương thế nào?”
Hạ Úc Huân lập tức ngẩng đầu, “Đã sớm không có việc gì, con khôi phục vẫn luôn rất nhanh. Đúng rồi, hôm nay con đi tìm dì Vương, nhìn những tư liệu đó, cảm thấy có một kiến trúc sư cũng không tệ lắm, tuy rằng vị trí hiện tại không cao, nhưng rất có tiềm lực, gia cảnh cũng tương đương với nhà chúng ta, con đã nhờ dì Vương sắp xếp gặp mặt buổi tối cho chúng con rồi.”
Hạ Mạt Lâm hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Hạ Úc Huân một cái, sau đó gật gật đầu, “Uhm, đi thôi! Đi đường cẩn thận.”
Vẻ mặt Ngư Nhạc tê liệt.
Trương Bảo cả kinh đánh rớt chiếc đũa.
Hàn Phong mới vừa gắp được chân gà thiếu chút nữa cắm vào trong lỗ mũi.
Sư tỷ nơi nào là uống lộn thuốc, đây là bị ám rồi sao?