“Mỹ nữ, ở đây!” Nhấc tay quả nhiên là tên áo sơ mi hoa kia.
Khoảnh khắc người đàn ông mở miệng, mấy tiểu cô nương vừa kết bạn lại lập tức châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, phòng huấn luyện càng ầm ĩ.
Rốt cuộc đọc tới cái tên cuối cùng ——
“Lãnh tương nhu.”
“Có.” Người đàn ông nghiêm trang mà giơ tay một chút, nhưng thật ra rất phối hợp.
Thanh âm ầm ĩ đột nhiên thấp một chút, châu đầu ghé tai mà cẩn thận nhìn vào trong góc.
Cho dù nhìn không thấy mặt Lãnh Tư Thần, nhưng với khí thế của người này, xuất hiện ở lớp học sơ cấp cũng quá đột ngột.
Sau khi điểm danh xong, Hạ Úc Huân ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên học của các bạn, cho nên có thể nhẹ nhàng một chút, trước hết tôi sẽ cùng các bạn giảng giải một chút kiến thức có liên quan đến Tae Kwon Do, sau đó dạy các bạn cách làm thế nào để thắt đai lưng chính xác……”
Hạ Úc Huân lời còn chưa dứt, Cung Hiền Lãng mặc áo sơmi hoa kia liền vẻ mặt châm chọc giương giọng nói: “Thắt đai lưng? Cô gái, cô là đang nói giỡn sao? Cô xác định đây là võ quán mà không phải tiệm giặt quần áo?”
Trong đám người truyền đến một trận cười vang.
Nhất là Lãnh Tư Thần trong một góc ánh mắt sắc bén liếc xéo cái tên học viên có vẻ có chút đột ngột như anh……
Vừa rồi lúc điểm danh, tựa hồ nghe tên tiểu tử này là…… Cung Hiền Lãng!?
Chẳng lẽ là Cung Hiền Lãng mà anh biết kia? Tiểu tử này sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Đối mặt với sự khiêu khích của người đàn ông, Hạ Úc Huân ho nhẹ một tiếng mở miệng nói: “Cung Hiền Lãng phải không? Tôi đang muốn tìm cậu, xin hỏi, cậu vì cái gì không mặc đồng phục?”
Cung Hiền Lãng cười nhạt một tiếng, đáp: “Tôi vì cái gì phải mặc loại quần áo ngu ngốc đó?”
Hạ Úc Huân nhẫn nại, tiếp tục nói: “Cậu nếu không phải thành tâm muốn học, hiện tại có thể rời đi.”
Nếu với tính tình mạnh mẽ trước đây của cô, loại người này sớm bị cô ném văng ra ngoài rồi.
“Thiết, cô cho rằng tôi muốn đến sao! Nếu không phải thấy cô có vài phần tư sắc, thiếu gia tôi sớm đã chạy lấy người! Yếu như vậy, tôi thấy một chiêu của tôi là có thể đem cô đánh ngã xuống đất, còn dạy thiếu gia tôi đánh nhau? Huấn luyện viên thân mến à, cô đừng khôi hài nữa được không?” Tầm mắt Cung Hiền Lãng vô cùng khinh bỉ nhìn từ trên xuống dưới cô.
Nghe nói như thế, ánh mắt bọn học viên nhìn Hạ Úc Huân đều có chút ý vị thâm trường, cư nhiên còn đầy hứa hẹn vì theo đuổi huấn luyện viên mà lại đây báo danh, cái này chơi vui rồi!
Hạ Úc Huân xem như hiểu rõ, người này nào là tới giết thời gian với cô, rõ ràng là tới phá.
Đáng chết, chuyện cô ở đây mở võ quán không có vài người biết, tên này rốt cuộc là từ đâu biết đến, còn theo tới quấy rối.
Hạ Úc Huân nghe vậy không giận mà cười, đáp: “A? Một chiêu của cậu là có thể đem tôi đánh ngã? Vậy thử xem! Tôi thắng, cậu liền thành thật chút mà thay đạo phục học, nếu tôi thua……”
“Như thế nào?” Không dự đoán được Hạ Úc Huân cư nhiên muốn cùng một mình mình đấu, Cung Hiền Lãng vốn uể oải tức khắc tinh thần tỉnh táo, hơi có chút hưng phấn mà hỏi.
Hạ Úc Huân một lần nữa buộc lại dây cột tóc sau đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong không dễ phát hiện, đáp: “Nếu tôi thua, cậu muốn như thế nào thì sẽ làm như vậy.”
“Được! Đây chính là cô nói!” Không nghĩ tới thu phục cô gái này cư nhiên sẽ dễ dàng như vậy, Cung Hiền Lãng lập tức không chút do dự đi lên đài.
“Cô gái, tôi từ nhỏ đến lớn đánh nhau cũng chưa từng thua, cô cũng đừng hối hận!”
“Thật trùng hợp, tôi cũng chưa từng thua.”
“Hừ, dõng dạc!”
Trong một góc, Lãnh Tư Thần nhìn thấy loại tình huống này, sắc mặt tức khắc trở nên vô cùng khó coi.
Cung Hiền Lãng tên tiểu tử kia thoạt nhìn một bộ lưu manh, nhưng nghe nói lúc đánh lại đặc biệt tàn nhẫn, tuy rằng anh trước đó chưa bao giờ từng giao thoa với người này, nhưng anh không chỉ một lần nghe Cung Hiền Anh thổi phồng đứa em trai không học vấn không nghề nghiệp chỉ tích đánh nhau và đánh nhau là sở trường đặc biệt duy nhất này.