Sáng ngày hôm sau.
Hạ Úc Huân mang theo Tiểu Bạch đi tới trường học báo danh.
Niếp Niếp đã đi trước vào lớp, từ sau khi chuyển trường, Niếp Niếp đều là Âu Minh Hiên ân cần qua lại đón đưa.
Lãnh Tư Thần chọn trường học này quả thực rất tốt, nhưng tương đối, điều kiện gia đình của học sinh bên trong cũng tương đối tốt. Bởi vì có Âu Minh Hiên chống đỡ, cho nên ở trường học mới, Niếp Niếp không còn chịu ánh mắt khác thường.
Hạ Úc Huân hôm nay cố ý dọn dẹp một chút, trực tiếp lấy thân phận tổng tài tập đoàn Thiên Lâm đem Tiểu Bạch đến trường học.
Nếu thật vất vả hạ quyết tâm thay đổi hoàn cảnh mới, cũng nên cho đứa bé bắt đầu mới, ít nhất không thể lại phát sinh chuyện như trước kia.
“Bảo bối, thủ tục đều đã làm xong rồi. Sắp xếp cho con và Niếp Niếp chung một lớp, nhớ bỏ qua mâu thuẫn với Niếp Niếp, ở chung với các bạn thật tốt, biết không? A đúng rồi, bảo bối tên của con cũng dựa theo yêu cầu của con sửa rồi!”
Nói đến vấn đề đổi tên này, Hạ Úc Huân liền có chút ưu tang.
Không chỉ có Tiểu Bạch, tên Niếp Niếp cũng sửa lại.
Được rồi, cô thừa nhận lúc trước cô và chị Mộng Oanh đặt tên cho bọn nhỏ xác thật có chút quá……
Tên như vậy ở hạnh hoa thôn không có gì, nhưng sau khi thay đổi trường học dường như có chút đột ngột, hơn nữa bọn trẻ còn nhỏ thì được, chờ lúc trưởng thành sử dụng khó tránh khỏi có ảnh hưởng.
Vẫn là Âu Minh Hiên tên kia cẩn thận phát hiện, hơn nữa vỗ ngực cam đoan tất cả đều để anh thu phục, bất quá tên kia lại gian xảo, lúc đổi tên cho Niếp Niếp đổi thành họ anh, còn nói cho ra oai rằng đến lúc đó đỡ phải sửa lần thứ hai.
Vì thế, hiện tại tên Niếp Niếp là Âu Lạc Hâm.
Tên Tiểu Bạch là Hạ Nặc Bạch.
Tên Tiểu Bạch cũng không phải là cô đặt, dù sao cô cũng không có thiên phú đặt tên kia, may mà con trai cũng sinh ra rồi, để chính cậu đặt là được rồi.
Vì thế bạn học Tiểu Bạch tự mình bỏ thêm chữ Nặc vào giữa tên mình, quả nhiên là vẽ rồng điểm mắt, đọc lên lanh lảnh trôi chảy không nói còn thể hiện đầy đủ khí chất chính trực thủ tín của cậu.
Điểm khen!
“Đã biết mẹ, con sẽ!” Tiểu Bạch ngoan ngoãn nói.
“Uhm uhm, vậy mẹ đi nha! Mau hôn một cái!”
Tiểu Bạch ở trên má Hạ Úc Huân hôn một cái, thần sắc thoạt nhìn có vài phần muốn nói gì đó lại thôi.
Hạ Úc Huân tất nhiên phát hiện vẻ mặt con trai không đúng, lôi kéo tay cậu nhóc hỏi: “Tiểu Bạch, con có phải còn có lời gì muốn nói với mẹ không?”
Tiểu Bạch nghe vậy vội vàng nói: “Không có, mẹ mau đi đi!”
Hạ Úc Huân trầm ngâm trong chốc lát, nói: “À, để mẹ đoán xem nào, có phải hay không bởi vì ngày mai là sinh nhật Tương Nhu không a……”
Tiểu Bạch thấy bị mẹ vạch trần, đành phải lẩm bẩm nói: “Trong khoảng thời gian này Tương Nhu rất chu đáo với con, còn giúp con rất nhiều, dạy con nhiều thứ, cho nên con muốn…… Con muốn chuẩn bị cho chú ấy một phần quà sinh nhật…… Mẹ có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể a!”
Hạ Úc Huân dễ dàng như vậy liền đáp ứng rồi, Tiểu Bạch có chút kinh ngạc, hỏi lại: “Thật sự? Mẹ không tức giận sao?”
“Mẹ không có tức giận nha, mẹ nếu thật sự cùng tên kia tức giận, đã sớm bị anh ta làm cho tức chết rồi! Chờ buổi tối con tan học, mẹ liền đón con đi chọn quà nhé!” Hạ Úc Huân sảng khoái nói.
“Cám ơn mẹ!” Cậu nhóc lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này chủ nhiệm lớp vội vàng đi tới, nói: “Đây là đồng phục mới, cũng may còn tìm được số đo thích hợp.”
“Cám ơn cô Phùng, Tiểu Bạch về sau còn phiền ngài chiếu cố nhiều hơn.”
“Nam Cung tiểu thư sao lại nói vậy, cần phải vậy.”