Lãnh Tư Thần cầm mấy xiên nướng đi đến bên cạnh con trai, hỏi: “Đang đọc sách sao? Chăm chỉ là chuyện tốt, bất quá, lúc nghỉ ngơi nên chơi mới đúng.”
“Không phải sách.” Tiểu Bạch lắc đầu.
Không phải sách?
Lãnh Tư Thần dùng dư quang liếc mắt nhìn quyển sách thật dày trong tay con trai, sau đó, sửng sốt.
Thẩm Diệu An, nam, 24 tuổi, sao Thủy Bình…… Đã từng ăn chơi trác táng, người trước quá nhiều không thể thống kê, nhưng gần đây biểu hiện tốt đẹp, cũng hối cải để làm người mới, nhưng còn chờ quan sát.
“Đây là cái gì?” Con ngươi thâm thúy của Lãnh Tư Thần hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Đây là sách xem mắt của mẹ!” Tiểu Bạch chớp đôi mắt trả lời.
“……” Lãnh Tư Thần sắc mặt tức khắc đen ba phần.
Tiểu Bạch ngồi trên xích đu đung đưa chân ngắn nhỏ, ngưỡng đầu nhìn anh, giòn giã nói: “Mẹ phải tìm baa b cho con! Tương Nhu chú không biết sao?”
“Tìm ba ba cho con……” Sắc mặt Lãnh Tư Thần lại đen ba phần. Ba con giờ phút này không phải đứng ngay trước mặt con sao?
“A không đúng, chuẩn xác mà nói hẳn là ba dượng.” Tiểu Bạch sửa lời nói.
=_= Ba dượng……
“Đây là chuyện khi nào?” Lãnh Tư Thần hít sâu một hơi hỏi.
“Quyển sách này là trước kỳ nghỉ hai ngày mẹ đưa cho con, mẹ nói, con giúp mẹ chọn lựa.” Tiểu Bạch đúng sự thật trả lời.
“Có thể cho chú xem một chút chứ?” Lãnh Tư Thần nỗ lực để ngữ khí của mình nghe tương đối bình tĩnh.
“A, cho chú.” Tiểu Bạch đem quyển sách đưa cho anh.
Lãnh Tư Thần tiện tay lật một chút, trang thứ nhất liền thấy được chính mình, nhưng bên cạnh ảnh chụp mình bị ai đó dùng bút đỏ vẽ một dấu gạch cực kỳ dễ thấy.
“Bảy dấu gạch trước là bị mẹ loại bỏ.” Tiểu Bạch hảo tâm mà giải thích.
Vừa dứt lời, mặt Lãnh Tư Thần hoàn toàn đen, vẫn luôn đè nén che trời lấp đất so với bóng đêm còn dày đặc và thâm trầm hơn.
“Mẹ dùng bút lông đỏ, con dùng bút lông màu xanh, Niếp Niếp dùng bút lông màu vàng, nếu có trang đánh ba dấu, liền tỏ vẻ là ba người bọn con đều cảm thấy tốt, sau đó mẹ sẽ đi xem mắt người đó.” Tiểu Bạch tiếp tục giải thích nói.
Lãnh Tư Thần nắm chặt quyển sách kia, khớp xương mười ngón càng nắm càng chặt, nhắm chặt mắt, mười giây sau nhìn về phía con trai gió lốc đáng sợ trong mắt mới áp chế xuống, nói: “Mẹ con muốn xem mắt, con đồng ý?”
“Đồng ý chứ!” Tiểu Bạch ngây thơ vô tội gật gật đầu.
Lãnh Tư Thần: “……”
Tiểu Bạch nhìn người đàn ông trước mắt rõ ràng tâm tình không tốt còn cố gắng áp chế, thở dài nói: “Tương Nhu, con thừa nhận chú rất tốt, kỳ thật con cũng rất thích chú, nhưng, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, con cảm thấy mẹ con có thể tìm được người tốt hơn!”
Lãnh Tư Thần nhìn con trai, nói: “Đúng, con nói không sai, chú thừa nhận trên đời này khẳng định có người còn tốt hơn ưu tú hơn chú. Nhưng, con trai à, chú có thể khẳng định chính là, trên đời này tuyệt đối không có ai yêu mẹ con nhiều hơn chú đâu.”
“……” Tiểu Bạch đột nhiên thật sâu cảm thấy, tài ăn nói của mình còn cần rèn luyện, cậu phải đi đọc thêm vài quyển sách!
-
Hạ Úc Huân bên này ăn BBQ uống rượu, cùng Tần Mộng Oanh phỉ nhổ, nghe Âu Minh Hiên ca hát, thưởng thức Niếp Niếp bảo bối khiêu vũ, cuộc sống gia đình cứ như vậy qua ngày có thể gọi là thảnh thơi tiêu dao……
Kết quả, còn chưa hưởng thụ được bao lâu, đột nhiên cổ tay bị siết chặt, sau đó bị một trận gió cấp cuốn vào một góc nhỏ tối trong sân……
Hạ Úc Huân tay trái cầm một xiên thịt nướng, tay phải còn cầm nửa chai bia, mặt mờ mịt nhìn người đàn ông không rõ sắc mặt trong bong đêm tối tăm, nói: “Lãnh Tư Thần? Anh làm gì nha!”