Sau một hồi im lặng, Âu Minh Hiên vỗ đùi, xem thế là đủ rồi nói: “Mẹ nó! Lãnh Tư Thần anh khi nào làm được những việc này?”
Vừa dứt lời, di động của Tần Mộng Oanh vang lên, là cô giáo đứa bé gọi tới.
“Mẹ của Hoa Niếp Niếp sap, ngài giúp tôi cầu xin chồng ngài, tôi thật không phải cố ý nói con các vị như vậy, tôi nhất thời hồ đồ, dùng từ không đúng, xin các vị tha thứ cho tôi lúc này đây! Tôi trên có già dưới có trẻ, không thể không có công việc này được!”
Cùng lúc đó, di động Hạ Úc Huân cũng vang lên.
“Là mẹ của bạn học Hạ Tiểu Bạch sao? Hôm nay chuyện quý công tử đánh con tôi thật sự rất xin lỗi, thật xin lỗi, đều do tên tiểu tử nhà tôi mồm miệng quá đáng đánh đòn! Sau khi về nhà tôi đã nghiêm khắc dạy dỗ lại nó! Nó đã biết sai rồi! Xin ngài nể tình hai đứa bé học cùng trường có thể hay không bảo…… Bảo vị kia giơ cao đánh khẽ buông tha cho tôi lúc này!”
Hạ Úc Huân cùng Tần Mộng Oanh hai mặt nhìn nhau.
Âu Minh Hiên đầu tiên là tiến đến di động của Tần Mộng Oanh nghe lén, sau đó tiến đến di động Hạ Úc Huân nghe lén, chờ sau khi nghe xong tất cả, cùng hai người ngơ ngác trừng mắt nhìn Lãnh Tư Thần đang bình thản tự nhiên mà ngồi trên sô pha tiếp tục phẩm trà……
“Chòm sao Thiên Yết thật sự là quá đáng sợ……” Hạ Úc Huân cùng Âu Minh Hiên trăm miệng một lời nói.
Âu Minh Hiên nói xong nhanh chóng chuyển hướng Tần Mộng Oanh, nói: “Tức phụ nhi anh không phải nói em nha! Em một chút đều không đáng sợ! Em đáng yêu nhất!”
“Âu Minh Hiên, tôi cảm thấy phương thức anh dạy dỗ trẻ con rất có vấn đề, trước khi anh thay đổi thái độ bản thân, anh vẫn là ít tiếp xúc với Niếp Niếp đi!” Tần Mộng Oanh mặt không cảm xúc nói.
Đề cập đến Niếp Niếp, cho dù là Tần Mộng Oanh luôn luôn ôn hòa cũng trở nên cứng rắn hơn.
Âu Minh Hiên tức khắc rơi lệ đầy mặt, nói: “Vậy không công bằng! Em sao lại không trách nha đầu Hạ Úc Huân kia! Em xem cô ấy đem con gái chúng ta dạy dỗ kìa, đánh nhau lợi hại như vậy!”
“Là tôi nhờ Úc Huân dạy Niếp Niếp một ít thuật phòng, như thế nào?”
“Không! Không như thế nào! Dạy đúng dạy đúng!” Âu Minh Hiên vẻ mặt khổ bức.
Hạ Úc Huân cho anh một vẻ mặt đáng đời, sau đó nhìn về phía Lãnh Tư Thần nói: “Chuyện chuyển trường tôi sẽ suy xét.”
Hiện tại sự việc ầm ĩ thành như vậy, cho dù cô không chuyển cũng không được.
“Uhm, chuyện Tần Vĩ bên trường học, em không cần phải xen vào. Một lát anh sẽ dặn dò Uất Trì, bọn họ sẽ không đến quấy rầy các em.” Lãnh Tư Thần nói.
Cốt truyện biến hóa quá nhanh, Âu Minh Hiên nhịn không được đang ủy khuất khóc: “Dựa vào cái gì ta bị mắng thảm như vậy, Lãnh Tư Thần lại có cơ hội tốt để biểu hiện, dựa vào cái gì! Đây không công bằng a a a……”
Ồn ào trong chốc lát, anh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói: “Bọn anh ngày mai còn có thể cùng mọi người chơi không? Anh hiện tại cũng đã sửa anh thề!”
“Mẹ, ba ba thật sự sửa, Niếp Niếp cũng sửa……”
Đối với hai cặp mắt đào hoa gần như sương mù mênh mông……
Tần Mộng Oanh:……
“Đã đồng ý với anh không tính, anh ngày mai có thể đi. Nhưng về sau……”
“Được được được! Tức phụ nhi em thật tốt quá! Về sau anh nhất định nỗ lực tăng cường trình độ hiểu biết bản thân, làm một người ba đủ tư cách, anh ngày mai liền đi mời chuyên gia giáo dục! Đến lúc đó em cứ việc kiểm tra thử nghiệm anh, đương nhiên, em nếu có thể tự mình dạy thì càng tốt……”
Nhìn Âu Minh Hiên có chút ánh mặt trời liền nhanh chóng khôi phục trạng thái hơn nữa thuận cột liền bò lên trên, Tần Mộng Oanh vẻ mặt ảo não. Quả nhiên không nên mềm lòng, nhưng mỗi lần vẫn phạm sai lầm giống nhau.