Hạ Úc Huân thất tha thất thểu mà bị dồn đến góc tường, cảm giác hơi thở Lãnh Tư Thần gần trong gang tấc.
Tư thế nguy hiểm cỡ nào, khoảng cách ái muội cỡ nào, cảnh tượng quen thuộc cỡ nào.
Hạ Úc Huân sắc mặt sôi trào.
Chẳng lẽ anh lại muốn giống lần trước, hay là lần trước nữa?
Không được! Tuyệt đối không được! Chuyện bất quá tam, cô sao có thể luôn bị anh khi dễ như vậy.
Hạ Úc Huân nghĩ liền cắn răng một cái nhắm mắt lại, nhón mũi chân, oán hận mà dán lên môi Lãnh Tư Thần……
Lãnh Tư Thần tựa hồ bị hành vi đột ngột của cô không kịp phòng ngừa, nhất thời không phản ứng lại, tức khắc sửng sốt, thậm chí ngay cả lửa giận đều đọng lại……
Hạ Úc Huân sau khi dán sát vào liền không biết nên làm như thế nào.
Sau đó a? Sau đó làm như thế nào?
Khụ, ngẫm lại, nỗ lực ngẫm lại……
Mặt nóng quá……
Hạ Úc Huân đang miên man suy nghĩ, thanh âm trầm thấp của Lãnh Tư Thần dán lên môi cô vang lên: “Hạ Úc Huân, cô có biết bản thân cô đnag làm gì hay không?”
Hạ Úc Huân nuốt nước bọt, lắp bắp nói, “Tôi tôi…… Tôi đương nhiên biết! Hạ Úc Huân tôi tuyệt đối sẽ không ở cùng một nơi té ngã hai…… Ách, ba lần! Tôi cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường(*)! Thay vì bị người ức hiếp, không bằng ta đi ức hiếp người……”
(*) Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Thanh âm Hạ Úc Huân càng nói càng nhỏ, sau đó lui lui lui thân mình, từ dưới khuỷu tay Lãnh Tư Thần chui ra đi, lấy vận tốc ánh sáng chạy trốn không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Lãnh Tư Thần nhìn dáng vẻ cô bước đi như bay, vô ngữ đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, vết thương của cô có vẻ đã hoàn toàn khỏi. Nha đầu kia tuy rằng lỗ mãng liều lĩnh thường xuyên bị thương, nhưng năng lực khôi phục của cơ thể cũng nhanh đến kinh người.
Nửa tháng……
Cô rời đi công ty đã nửa tháng đi……
Không thể tin được cô đã không ở bên người anh nhảy nhót lung tung lâu như vậy……
-
Hạ Úc Huân vùi đầu vọt mạnh, lập tức đập đầu vào một lồng gnực quen thuộc.
“Ôi…… Hạ Úc Huân! Cô muốn mưu sát a!” Âu Minh Hiên đau đến che lại lồng ngực bị cô hung ác đụng phải, nói: “Cô đã chạy đi đâu? Tôi tìm cô đã nửa ngày!”
Hạ Úc Huân thở hồng hộc mà khom người, nói không ra lời.
Âu Minh Hiên bất đắc dĩ nói, “Sau lưng cô có sói đuổi theo sao? Chạy liều mạng như vậy!”
“Học trưởng, tôi về nhà gặm sách giáo khoa đây, nơi này thật sự là đáng sợ, tôi phải tu luyện thêm mấy năm lại đến đây! Nếu không thật sự sẽ bị ăn sống nuốt tươi.”
Hạ Úc Huân vừa muốn bôi dầu vào lòng bàn chân tránh người, cánh tay đột nhiên bị một người kéo ngang.
Quay đầu nhìn lại, không phải chính là tên sắc lang kia sao?
Nam Cung Lâm sau khi đeo kính râm càng giống lão đại xã hội đen, cũng không biết kính râm kia là vì che đôi mắt gấu trúc hay là vì che mắt con thỏ.
Hạ Úc Huân không nói hai lời trực tiếp một chân dẫm lên bàn chân Nam Cung Lâm, thật là sai lầm a sai lầm, cư nhiên không có mang giày cao gót.
Cùng lúc đó, mấy người trợ lý tìm người vừa lúc thấy một màn như vậy, tất cả đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Người kia…… Người bị một tiểu cô nương dậm chân chính là lão đại bọn họ sao?
Nam Cung Lâm đau đến không chịu được, nhưng lại một chút cũng không buông tay, hơn nữa ý bảo những trợ lý cùng thủ hạ tất cả đều không được nhúng tay vào.
“Lại không buông, tôi dẫm cái khác bây giờ!” Hạ Úc Huân giương nanh múa vuốt.
Tối hôm nay cô chịu đựng đủ rồi, tính tình thật sự là không bình tĩnh nổi. Ông ta là thần thoại hắc bạch thì như thế nào? Đại thần liền có thể tùy tiện ức hiếp người sao? Thật sự là quá hủy hoại hình tượng đại thần trong cảm nhận của cô.
Thật là hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều!
Sắc mặt Nam Cung Lâm nôn nóng mà nhìn cô, “Tiểu huân……”
“Ngừng, tôi cùng ông không có quen thuộc như vậy, mời buông tay ông ra!” Hạ Úc Huân tức giận mà cắt ngang anh.