Nói nhiều như vậy, nha đầu này vẫn không nghe lời, Lãnh Tư Thần rốt cuộc mất kiên nhẫn, khom người, tiếp theo một tay đem cô ném lên trên vai mình, dùng chân đá văng cửa phòng ngủ cô, đồng thời hướng Tiểu Bạch phía sau nói: “Tiểu Bạch, có chìa khóa phòng chứ? Giúp chú giữ cửa khóa trái từ bên ngoài.”
“A, được.” Tiểu Bạch gật đầu.
Hạ Úc Huân bị vác trên vai Lãnh Tư Thần, tư thế này khiến cô hoàn toàn tránh thoát không được, nghe được ngay cả con trai cũng phản chiến lập tức xù long: “Mẹ kiếp! Tiểu Bạch, con muốn làm phản a!”
“Mẹ, mẹ thực sự cần nghỉ ngơi, mặt mẹ trắng bệch hệt như quỷ vậy!” Tiểu Bạch nghiêm mặt, ngữ khí vô cùng bất mãn.
Lúc này đây, vì sức khỏe mẹ, Tiểu Bạch kiên định mà đứng về phía Tương Nhu, dứt khoát lưu loát mà khóa trái cửa phòng.
Hạ Úc Huân rơi lệ đầy mặt, cô ở trong cái nhà này rốt cuộc còn có một chút quyền lên tiếng hay không?
Còn nữa, con trai à, cho dù con muốn đóng, cũng không cần đem mẹ nhốt chung với tên cầm thú này có được không?
Vào phòng ngủ, Lãnh Tư Thần một tay đem cô ném ở trên giường, không đợi cô có cơ hội bò dậy, lập tức kéo chăn một bên thành thạo đem cô bọc kín mít, sau đó chính mình cũng nằm lên trên giường, tứ chi khóa chặt cô, đem cô ép trong lòng ngực.
“Không được nhúc nhích, ngủ.”
“Mẹ kiếp! Tôi muốn nhúc nhích thì sao, anh đều đem tôi bọc thành xác ướp tôi sao nhúc nhích được! Lãnh Tư Thần anh buông tôi ra, như vậy rất khó chịu!” Hạ Úc Huân hiện tại chỉ còn lại cổ có thể nhúc nhích.
“Ngủ rồi sẽ không khó chịu, chờ em ngủ anh liền cởi bỏ cho em.” Lãnh Tư Thần nhắm mắt lại nói.
“Được được được, tôi ngủ còn không được sao? Vậy anh có thể đi ra ngoài trước đã chứ?” Hạ Úc Huân đành phải thỏa hiệp.
“Anh cũng rất buồn ngủ, anh hợp ba ngày ba đêm chưa chợp mắt, mới từ hội trường ra liền nhận được điện thoại của Uất Trì Phi điện, một khắc không ngừng chạy về nước……” Ngữ khí của Lãnh Tư Thần có chút suy yếu, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt phía dưới một mảnh bóng mờ màu xanh lá.
“……” Hạ Úc Huân tức khắc không nói, nhìn khuôn mặt đnag ngủ của người đàn ông trước mắt gần trong gang tấc, muốn nói gì đó lại thôi.
Anh càng như vậy, áp lực của cô lại càng lớn, cần phải nói rõ rang với anh mới được……
Nhưng, với tính tình thằng nhãi này, thứ gì nói anh có thể nghe!
“Có chuyện gì muốn nói với anh sao?” Bên tai, Lãnh Tư Thần đột nhiên hỏi một câu.
“……!!!” Hạ Úc Huân hoảng sợ.
Anh nhắm mắt lại cũng biết mình có chuyện muốn nói với anh? Đã không phải lần đầu tiên cảm giác mình ở trước mặt tên này quả thực một chút riêng tư đều không có!
Tiếp theo, Lãnh Tư Thần đem cô ôm sát lại chút, hơi thở phun ra nuốt vào ở cổ cô, nói mớ lẩm bẩm: “Đừng nói, anh hiện tại rất mệt mỏi, có thể chịu không nổi lời em sắp sửa nói. Chờ anh khôi phục…… Cũng đừng nói……”
Hạ Úc Huân: “……”
Lãnh Tư Thần: “Ngoan ngoãn ngủ một lát, anh cam đoan……”
Hạ Úc Huân: “Anh lại muốn cam đoan cái gì?”
Lãnh Tư Thần: “Anh cam đoan Âu Minh Hiên sẽ không động vào bác sĩ Tần.”
Hạ Úc Huân: “……”
Cô vốn dĩ theo bản năng mà muốn phản bác, nhưng nhớ tới tiên đoán chuẩn xác trước đó của anh, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng.
-
Giờ phút này Âu trạch.
Phòng khách, không khí căng thẳng, chạm vào là nổ ngay.
“Nếu không còn chuyện khác để nói, tôi có thể mang Niếp Niếp về chứ?” Tần Mộng Oanh hỏi.
“Không thể!” Âu Minh Hiên buột miệng thốt ra, lửa trong con ngươi bắn ra bốn phía.
Sắc mặt Tần Mộng Oanh tức khắc càng trắng ba phần, nắm thật chặt hai nắm đấm, đã chuẩn bị sẵn sang cho một trận đánh ác liệt, hít sâu một hơi nói: “Âu Minh Hiên, anh……”