Tập đoàn Lãnh thị, văn phòng tổng giám đốc.
Lãnh Tư Thần từ bệnh viện trở về liền bắt đầu làm việc như bình thường, triệu tập hội nghị, giống như hết thảy mọi việc đều chưa từng phát sinh.
“Các phóng viên trấn an xong, Lạc vi đã đưa đi bệnh viện tâm thần tốt nhất, những người ngày đó đâm Tiểu Huân cũng đều giáo huấn rồi.”
Ngữ khí Lãnh Tư Triệt không vui báo cáo xong, không đợi Lãnh Tư Thần đáp lại liền đi ra ngoài.
Anh thật sự không hiểu, vì cái gì một người có thể nhẫn tâm đến mức này.
Sau khi Lãnh Tư Triệt rời đi, Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, lấy ra tờ tiền mặt 100 đồng mà mình mượn gió bẻ măng, sau đó đôi tay linh hoạt mà đem tờ tiền mặt kia xếp thành một cái nhẫn.
Còn nhớ rõ, cái ngày mùa xuân thảo trường oanh phi kia.
“Ha ha, A Thần, anh đeo nhẫn này lên về sau chính là người của em a!”
Anh nhìn trên ngón tay bị người nào đó mạnh mẽ đeo nhẫn lá tre lên, vẻ mặt vô ngữ.
“Này này, sao lại bày ra vẻ mặt này! Chờ sau này em kiếm ra tiền, dùng nhân dân tệ làm cho anh, trên mười ngón tay mỗi ngón một phong cách a! Ha ha ha……”
Có chút nhớ dáng vẻ dáng vẻ đứa nhỏ ngốc nghếch kia hai tay chống nạnh cười đầy kiêu ngạo.
Hồi tưởng yêu thương qua đi, là bởi vì, nhìn không thấy tương lai với em.
Cùng lúc đó, trên xe buýt.
Hạ Úc Huân căm tức nhìn ba thiếu niên, một tiếng sư tử rống: “Thiếu một trăm đồng! Rốt cuộc là ai mượn gió bẻ măng! Lại không nói thật, bà chị liền đại hình hầu hạ!”
Thời gian này căn bản không có người đi qua, cho dù có người đi qua, cũng không phải chỉ thiếu một trăm đồng.
“Sư tỷ, có thể hay không là bị gió thổi đi rồi?”
“Sư tỷ, ngài cũng đánh giá quá cao chúng tôi rồi, chúng tôi có lá gan hổ mà dám cướp sao?”
“Đúng rồi sư tỷ, ai lấy người đó là tiểu cẩu!”
……
Được rồi, đại khái thật là bị gió thổi đi rồi.
Hạ Úc Huân lúc ở bệnh viện còn dáng vẻ sét đánh vô địch, dọc theo đường đi cả người đều héo rũ, bày ra một loại khí chất suy sút u buồn không tương xứng với bản chất của cô.
Ba thiếu niên lén lút ở một bên tám chuyện.
Trương bảo: “Cư nhiên ngay cả sư tỷ cũng sẽ vì tình mà khổ sở……”
Ngư Nhạc: “Sư tỷ khi nào không vì tình mà khổ sở?”
Hàn Phong: “Nghe nói sư tỷ từ ba tuổi đã quen biết cái tổng tài băng sơn kia liền vì tình mà khổ sở……”
Ba người: “A! Hỏi thế gian, tình ái là chi, để cho cọp cái cũng biến thành tiểu bạch thỏ……”
Về đến nhà.
Hạ Mạt Lâm đang ngồi xem TV trên sô pha, thấy cô đã trở lại, lập tức nghênh đón cô nói: “Úc huân, bạn con đến đây thăm con, một hai phải tự mình xuống bếp làm đồ ăn nghênh đón con, còn không muốn ba giúp đỡ, con mau qua giúp đi!”
“Bạn con sao?”
Hạ Úc Huân bụng đầy hồ nghi mà đi vào phòng bếp.
Lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, Hạ Úc Huân kinh hỉ đan xen, nói: “Học trưởng ——”
Vừa muốn bay qua, Âu Minh Hiên liền vươn một bàn tay chặn đầu cô lại không cho cô đến gần.
“Học trưởng anh làm gì nha?” Hạ Úc Huân vẻ mặt ủy khuất.
“Trên người của cô có thương tích, ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi.”
“Ô ô ô học trưởng, vẫn là anh rất tốt với tôi……”
“Có phải hay không thực cảm động? Hôm nay tôi đích thân xuống bếp, chúc mừng cô rốt cuộc nhảy ra khỏi hố lửa.”
Hạ Úc Huân mặt đen lại, nói: “Đa tạ anh…… Bất quá, học trưởng, anh thật đúng là tới vô ảnh đi vô tung!”
“Khinh công của tôi lợi hại a! Thế nào? Lần giáo huấn này còn chưa đủ làm cô giác ngộ sao?” Âu Minh Hiên nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô hỏi.
Hạ Úc Huân vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi trước khi cùng những phóng viên đó xung đột liền có chuẩn bị tâm lý, giúp anh ấy là tôi cam tâm tình nguyện, cho dù giá phải trả là rời khỏi công ty. Chân chính làm tôi khổ sở chính là lúc anh ấy nói những lời kia, kỳ thật lần trước tôi cũng đã cảm thấy kỳ quái, dù sao vẫn cảm thấy có gì đó sai lầm, anh ấy giống như hiểu lầm cái gì đó, vì cái gì A Thần sẽ cho rằng tôi và anh……”
Âu Minh Hiên nhướng mày: “Cô cùng tôi làm sao vậy?”