Vừa qua khỏi tới liền nghe nói như vậy, Lãnh Tư Thần hắc tuyến đầy đầu, nha đầu này nói chuyện thật đúng là đủ kinh tởm, cô không dùng não để suy nghĩ sao?
Bạch Thiên Ngưng bị lời nói kia của Hạ Úc Huân làm tức giận đến phổi sắp sửa nổ tung, nhưng vừa thấy Lãnh Tư Thần đến, lập tức làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Tư thần, tiện nhân này cô ta đánh em……”
Bạch Thiên Ngưng oán hận mà trừng mắt nhìn Hạ Úc Huân, mặc kệ thế nào cô cũng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh, ở bên ngoài Lãnh Tư Thần vẫn là phải suy nghĩ một chút tới mối quan hệ này.
Lãnh Tư Thần nhìn lướt qua ảnh chụp trên mặt đất, mày nhăn lại, trong lòng đã hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Anh từng bước một đi đến trước mặt Hạ Úc Huân.
“Anh…… Anh muốn làm gì?” Hạ Úc Huân cảnh giác mà lui về phía sau một bước.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, chuyên chú mà nhìn cô, vươn tay……
Còn tưởng rằng anh muốn đánh người, Hạ Úc Huân lập tức trốn về sau, nhưng, tay anh cuối cùng chỉ dừng lại ở trên mặt cô chỗ bị Bạch Thiên Ngưng đánh đến hơi hơi sưng đỏ, ôn nhu mềm mại như một mảnh lông chim.
“Có đụng tới miệng vết thương hay không? Vì cái gì mới ở vài ngày liền xuất viện, vẫn chưa từ mà biệt?”
Hạ Úc Huân ra vẻ bị thái độ quỷ dị của Lãnh Tư Thần mà choáng váng, sững sờ tại chỗ hơn nửa ngày đều chưa có phản ứng.
Cô đệ đơn xin từ chức, anh một câu giữ lại đều không có, mấy ngày nay anh cũng không một lần tới thăm cô, hiện tại nhìn thấy mình kiêu ngạo mà giáo huấn vị hôn thê của anh…… Anh cư nhiên không mắng cô cẩu huyết lâm đầu?
“Lãnh Tư Thần, trong mắt anh rốt cuộc có vị hôn thê là em hay không a? Em chỉ là đi công tác mấy ngày thôi, anh cư nhiên liền cùng con hồ ly tinh này thông đồng ở bên nhau!”
Bạch Thiên Ngưng nhìn thái độ Lãnh Tư Thần đối với Hạ Úc Huân không chút nào che giấu, tức khắc giận không kiềm được.
Nhìn khuôn mặt người phụ nữ trước mắt bởi vì ghen ghét mà trở nên đáng ghê tởm, Lãnh Tư Thần hơi nhíu mày.
“Ách…… Bạch tiểu thư, tôi nghĩ cô hẳn là lầm rồi, hồ ly tinh là một người khác, tôi một tuần trước còn giúp cô đánh đi một con lợi hại a! Con kia ít nhất có ngàn năm công lực, hồ ly chín đuôi! Nhìn tôi như vậy, nơi nào có khí chất hồ ly tinh! Hai vợ chồng các người chậm rãi giao lưu, bổn cô nương không tiếp được!”
Lãnh Tư Thần, vốn tôichỉ muốn im ắng rời đi, lại không nghĩ rằng sẽ gặp tình huống như vậy, đến cuối cùng rời đi vẫn là cho anh thêm phiền toái……
A, Hạ Úc Huân, mình quả nhiên chính là người phiền toái!
“Chúng tiểu nhân, dẹp đường cho ta hồi phủ! Bà chị tung một đống tiền mặt, không mang theo đi một mảnh mây……” Hạ Úc Huân nói xong liền tiêu sái mà xoay người rời đi.
“Sư tỷ, dáng vẻ người vừa rồi giáo huấn người phụ nữ kia rất đẹp trai a!” Ngư Nhạc vẻ mặt sùng bái, không hổ là Đại sư tỷ của bọn họ.
Đại sư tỷ sao lại bị người ta khi dễ, từ trước đến nay chỉ có sư tỷ khi dễ người khác thôi.
“Làm người chính là phải như vậy, hoặc là nhẫn, hoặc là tàn nhẫn.” Hạ Úc Huân khoe khoang nói.
“Động tác dùng tiền đập vào người kia đẹp nhất! Ách, bất quá, sư tỷ, người đâu ra nhiều tiền vậy a?” Hàn Phong gãi gãi đầu hỏi.
“Tiền lương tháng này của ta, cộng thêm tiền thuốc men công ty hỗ trợ, phí dinh dưỡng……”
“Sư tỷ, người thật sự liền như vậy ném sao? Hay là tôi đi nhặt về đây đi……” Hàn Phong vẻ mặt tiếc nuối.
“Hàn Phong, cút trở về cho ta! Tiểu tử ngươi có chút tiền đồ được không?” Hạ Úc Huân tức giận mắng.
“Sư tỷ, tôi biết sai rồi!” Hàn Phong ngượng ngùng mà chạy trở về, vẻ mặt sám hối.
“Tiểu Bảo, cậu đi nhặt!” Hạ Úc Huân quay đầu ra lệnh.
“Hả?”
“Thất thần làm gì! Mau đi a! Hàn Phong luyện chân công, tốc độ tay không nhanh bằng cậu!” Hạ Úc Huân rống lên thúc giục.
Tiền a! Tiền a! Đều là tiền a! Không cần thiết vì nhất thời tức giận mà gây khó dễ với Money đáng yêu của cô!
Ba thiếu niên mồ hôi dữ dội……
Cuối cùng, bốn người cùng nhau không tiền đồ chạy lại đi nhặt tiền.