Lãnh Tư Thần trong nháy mắt rời đi, nước mắt trên mặt Hạ Úc Huân lăn xuống.
Nam Cung Lâm bên cạnh như đang suy tư gì mà nhìn hai người.
“Tiểu bảo bối, sao lại khóc? Bởi vì cái khối băng kia khi dễ cô sao?”
Hạ Úc Huân nghe vậy, thân thể cứng đờ, lập tức dùng chăn che đầu lại.
Một lát sau, thật cẩn thận mà thò một bàn tay sờ sờ trên tủ đầu giường, sờ thấy mắt kính, vèo một cái nhanh chóng đem tay lùi về trong chăn.
Đôi mắt người đàn ông kia…… Thật đáng sợ……
“……” Nam Cung Lâm hoàn toàn hết chỗ nói, cư nhiên có cô gái đem anh trở thành hồng thủy mãnh thú?
Bất quá, tuy rằng nhất cử nhất động của tiểu nha đầu này đều rất kỳ quái, nhưng thật sự đáng yêu đến không chịu được, anh thích!
“Tiểu bảo bối, tôi đi nha?”
Sauk hi truyền máu xong, sắc mặt Nam Cung Lâm hơi có chút tái nhợt, nhìn Hạ Úc Huân vẫn chon đầu vào chăn, ngữ khí có chút thất vọng.
Dự kiến bên trong mà không có bất luận cái gì đáp lại, Nam Cung Lâm vui đùa nói: “Ai, xem ra tôi vẫn là rời đi sớm một chút sẽ tốt hơn, nếu không cô liền không phải mất máu quá nhiều mà chết, mà là ngột thở mà chết.”
Nam Cung Lâm đứng dậy rời đi, đi tới cửa, đột nhiên bị một thanh âm nho nhỏ nhợt nhạt gọi lại.
“Tiên sinh, từ từ!”
Nam Cung Lâm xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Hạ Úc Huân đã ngồi dậy, đang vẻ mặt xin lỗi mà nhìn anh, nói:“Vị tiên sinh này, cám ơn ngài! Vừa rồi tôi thật quá vô lễ! Nếu được, có thể để lại phương thức liện hệ của ngài hay không, ngài đã cứu tôi, tôi hẳn là nên báo đáp ngài.”
Nam Cung Lâm thần sắc kinh hoảng, không nghĩ tới Hạ Úc Huân vẫn luôn sợ mình như vậy sẽ đột nhiên mở miệng nói chuyện, thật không giống người bình thường.
“Tiểu bảo bối, cô bị thương, vẫn là ngoan ngoãn trở về nằm đi! Về phần báo đáp thì không cần, tôi đã có được thứ tôi cần. Đương nhiên, nếu cô lại muốn tặng kèm chút gì đó, tôi cũng không ngại. Cô có thể cho tôi số điện thoại của cô, nếu lúc cần, tôi sẽ tìm cô.” Nam Cung Lâm nghĩ nghĩ nói.
“Như vậy a…… Vậy được!”
Hạ Úc Huân dù sao cũng cảm thấy lời người đàn ông này nói có ẩn ý, nhưng hiện tại trong đầu cô vốn dĩ đã loạn, thân thể lại suy yếu, căn bản vô lực để tự hỏi những vấn đề phức tạp này.
-
Nam Cung Lâm rời đi không bao lâu, Hạ Mạt Lâm bưng hộp cơm vào.
“Ba……” Hạ Úc Huân mặt đầy khủng hoảng.
Xong rồi, ba đã biết!
“Con đừng nhúc nhích, trở về nằm……” Hạ Mạt Lâm vừa khẩn trương mà dặn dò, vừa nổi trận lôi đình mà nói, “Thật là đáng giận! Cái bệnh viện này, ta mới là người thân bệnh nhân, cư nhiên không cho ta tiến vào, lại cho Lãnh Tư Thần tiến vào!”
“Ách……” Hạ Úc Huân vô ngữ.
“Đói bụng một ngày, ăn một chút gì đi, ta cố ý về nhà làm mang đến cho con!”
“Cám ơn ba!” Hạ Úc Huân nhìn đồ ăn nóng bốc hơi nghi ngút, hốc mắt ửng đỏ.
“Mấy tên tiểu tử Hàn phong một hai mướn tới thăm con, nhưng ngày mai liền phải thi đấu, ta đem bọn họ toàn bộ đều đuổi đi tập luyện, cũng đỡ để bọn chúng phiền con, một người hai người ba người đều nói không lấy được giải ba thì không tới gặp con……”
“Ba……” Nghe Hạ Mạt Lâm lải nhải một hồi lâu cư nhiên còn chưa nói vào chủ đề chính, Hạ Úc Huân rốt cuộc thiếu kiên nhẫn.
“Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải! Con là muốn nói, ba, xin ngài thương xót cho con thoải mái chút đi!” Hạ Úc Huân cầu xin.
“Có ý tứ gì?” Hạ Mạt Lâm nhất thời không phản ứng lại.
Hạ Úc Huân ra vẻ làm Tây Thi đầy tâm trạng, nói: “Ba! Ngài muốn đánh muốn chửi đều được, đừng dong dài làm nền như vậy nữa, trái tim con thực không chịu nổi!”
Trên thế giới chuyện đáng sợ nhất không phải chết, mà là chờ chết a……