Hạ Úc Huân hai ba chiêu liền đem người ném vào thang máy.
Cô đối với thang máy vẫn có chút khiếp sợ, nhưng, với sự lo lắng cho Tiểu Bạch và sự phẫn nộ trong lòng đã hoàn toàn chôn vùi điểm không khỏe này.
Chờ cô từ thang máy đi ra, sải bước mà hướng tới văn phòng tổng giám đốc là lúc, phía sau đã đuổi theo một đống bảo an cùng nhân viên.
“Ngăn cô ta lại! Ngăn cô ta lại!”
“Đứng lại! Tôi bảo cô đứng lại có nghe hay không!”
“Vị tiểu thư này, cô rốt cuộc là ai? Sao lại có thể tùy tiện xông vào bên trong!”
“Tiểu thư! Tiểu thư cô còn như vậy chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
……
Hạ Úc Huân mắt điếc tai ngơ, tư thế kia, quả thực gặp thần sát thần ngộ Phật sát Phật.
Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi bên kia nhận được tin tức, mới vừa chạy tới nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy.
Hạ Úc Huân toàn thân đằng đằng sát khí, đỉnh đầu dường như kéo theo mây đen nghìn nghịt, chung quanh một đám người như lâm đại địch, không ai dám lên ngăn cản.
Tổ trưởng bảo an nhe răng trợn mắt mà che lại cánh tay trật khớp, sửa lại nón trên đầu mình, đang chuẩn bị liều mình xông lên cản người, Lương Khiêm đúng lúc xuất hiện ngăn cản hắn.
Tổ trưởng bảo an nhìn thấy hai người tựa như thấy được cứu tinh, nước mắt lưng tròng: “Lương trợ lý! Uất Trì tổng giám! Cô gái này……”
“Không có việc gì không có việc gì, vị tiểu thư này chỉ là tới tìm tổng tài chúng ta nói chuyền, đều tản đi!” Lương Khiêm phất phất tay, một bộ ngữ khí nhẹ nhàng.
Tổ trưởng bảo an toàn bộ đều ngẩn ra, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía sát thần đang từng bước một đến gần văn phòng tổng tài, hỏi: “Không…… Không có việc gì?”
“Không có việc gì, một tiểu nha đầu mà thôi, có thể có chuyện gì? Các người cũng quá kích động!”
Lương Khiêm vừa dứt lời, phía sau chợt “Phanh ——” một tiếng vang lớn.
Tiểu nha đầu trong miệng anh một chân đem cửa văn phòng làm việc của Lãnh Tư Thần đá bay……
Lương Khiêm: “……”
Uất Trì Phi: “……”
Tổ trưởng bảo an: “……”
Toàn bộ nhân viên công ty vây xem: “……”
Lương Khiêm xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, tung ta tung tăng chạy tới, thật cẩn thận mà đem cửa bị đá ngã nâng dậy khép hờ lại, thề sống chết bảo hộ sự riêng tư của BOSS, sau đó cố gắng trấn định mà trách cứ bộ phận hậu cần: “Các người kiểm điịnh thế nào, cửa chất lượng kém như vậy!”
Bộ hậu cần:…… Trách tôi?
“Nhìn cái gì? Tất cả đều đi làm việc đi!” Uất Trì Phi lạnh mặt quát lớn.
Mọi người tức khắc chim thú tản ra, một bộ vùi đầu nghiêm túc làm việc, kỳ thật tất cả đều dựng lỗ tai lên nhiều chuyện.
Đáng tiếc, bộ hậu cần rất nanh đã cử người tới sửa lại cửa, ngoại trừ vài tiếng mắng mơ hồ không rõ bên trong lúc đầu, sau đó liền hoàn toàn nghe không được thanh âm gì.
Cô gái kia rốt cuộc là ai?
Hai người ở bên trong làm cái gì?
Đây là lần đầu tiên có cô gái trừ vị hôn thê ông chủ Cung Hiền Anh tới công ty tìm, còn nháo hung dữ như vậy, thật sự là chuyện lạ trăm năm khó gặp!
Trong văn phòng tổng tài.
Hạ Úc Huân đang hệt như núi lửa di động phun trào muốn giết người đi vào.
So với Lãnh Tư Thần đang bình tĩnh mà ngồi trước bàn làm việc to rộng xem văn kiện, nghe được động tĩnh lớn như vậy, bất quá cũng nhấc mí mắt một chút.
“Lãnh Tư Thần! Anh đê tiện vô sỉ! Anh đem Tiểu Bạch trả lại cho tôi! Anh đây là giam cầm bất hợp pháp, cho dù anh có quyền thế cũng không thể tổn hại nhân quyền công nhiên cướp đi con trai tôi! Hiện tại internet phát triển như vậy, tôi không tin anh có thể lấp kín miệng mọi người!”
Hạ Úc Huân cơ hồ đã chuẩn bị xong mất cả chì lẫn chài.
Lãnh Tư Thần như bố thí từ văn kiện ngẩng đầu, lười biếng mà nhìn cô một cái, ngay sau đó kéo ngăn kéo, lấy ra không biết thứ gì, “Bang” một tiếng ném tới trước mặt cô.