Buổi sáng 7 giờ Lãnh Tư Thần mới có thể thoát thân, sau khi ra lập tức gọi điện thoại cho Hạ Úc Huân.
Kết quả, di động của Hạ Úc Huân vẫn luôn không ai nghe.
Lãnh Tư Thần đành phải gọi cho Nam Cung Lâm.
“A lô, mới sáng sớm, chuyện gì?” Nam Cung Lâm ngáp một cái, lười biếng hỏi.
Lãnh Tư Thần lái xe, nôn nóng mà dò hỏi: “Ông xác định tối hôm qua ông đem cô ấy đưa về tận cửa chứ?”
“Tôi đương nhiên chắc chắn.” Bị nghi ngờ Nam Cung Lâm bất mãn mà trả lời, tiếp theo có chút lo lắng, hỏi: “Sao vậy? Cô ấy không ở đó?”
“Không phải, tôi gọi điện thoại, cô ấy không nhận.” Lãnh Tư Thần trả lời.
“Có thể là ngủ rồi, tôi thấy cô ấy tối hôm qua vẫn luôn mệt rã rời, lúc này khẳng định còn chưa dậy đâu!” Nam Cung Lâm phỏng đoán nói.
“Hy vọng như thế!” Lãnh Tư Thần vẫn có chút bất an.
“Thế nào? Tối hôm qua vẫn thuận lợi chứ? Sẽ không hiến thân đi?” Nam Cung Lâm chế nhạo hỏi.
Chỉ cần Lãnh Tư Thần dựa vào sự che chở của Bạch Vũ Hào vượt qua mấy ngày này, sau đó lại có thể bắt được chứng cứ trước, ông liền có thể không hề kiêng nể mà động vào hắn, chấm dứt hậu hoạn.
“Còn chưa tới nỗi như vậy.” Lãnh Tư Thần tức giận mà nói.
“Nha đầu kia di truyền gien của tôi, đối với tình yêu chính là thật sự cố chấp, lúc này đây, cho dù cậu có nỗi khổ tâm dùng mỹ nam kế, cô ấy cũng không nhất định chịu được.” Nam Cung Lâm thấm thía mà nhắc nhở nói.
“Cô ấy sẽ hiểu cho tôi.” Lãnh Tư Thần tuy rằng trong lòng bất an, nhưng vẫn khẳng định mà nói.
“Chỉ hy vọng như thế……” Sắc mặt Nam Cung Lâm vẫn có chút không tán đồng, nói: “Bất quá, về sau cho dù là gặp dịp thì chơi, cũng cố gắng đừng làm trước mặt cô ấy, cậu hôm nay làm cô ấy tức giận không nhẹ. Cậu tối hôm qua một đêm chưa về, muốn giải thích như thế nào?” Hai đứa nhỏ này, thật sự là khiến người ta không yên lòng.
“Tôi sẽ xử lý tốt.” Lãnh Tư Thần lạnh lùng nói.
Người tức giận chỉ có thể là cô! Cô tức giận không nhẹ, ông cũng hoàn toàn không chiếm được cái gì tốt?
Nam Cung Lâm trầm mặc trong chốc lát, do dự mà hỏi một vấn đề, một vấn đề có thể chạm đến điểm mấu chốt của Lãnh Tư Thần.
“Tư Thần, cậu có nghĩ tới…… Từ bỏ Dạ Lang hay không! Nếu cậu một lần nữa bắt đầu làm ngành sản xuất, tuy nhiên không thể làm Dạ Lang huy hoàng, nhưng là……”
“Không có khả năng.” Lãnh Tư Thần chém đinh chặt sắt mà cắt ngang Nam Cung Lâm nói.
“Vì cái gì không có khả năng?”
Lãnh Tư Thần cười lạnh một tiếng, trào phúng nói, “Nếu ông đứng ở góc độ làm cha, tôi có thê rhiểu được lời nói hôm nay của ông. Nhưng, nếu là ông, ông sẽ vứt bỏ Ám Tước sao? Trước đây, ông hứa hẹn sẽ vì mẹ Tiểu Huân từ bỏ Ám Tước sao? Đã không muốn thì chớ đẩy cho người! Tôi cho rằng…… Ít nhất ông nên là người hiểu rõ nhất.”
Nam Cung Lâm nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm.
Đầu bên kia điện thoại cũng là trầm mặc thật lâu.
Sau một lúc lâu, Nam Cung Lâm rốt cuộc mới dùng ngữ khí trầm trọng mà mở miệng nói, “Tư Thần, cậu nói đúng, tôi xác thật nên hiểu rõ nhất. Nguyên nhân chính là vì như thế, tôi mới muốn cùng cậu nói những lời này. Bởi vì, tôi hối hận.”
Thần sắc Lãnh Tư Thần ngẩn ra, ngay sau đó kiên định nói, “Tôi sẽ không hối hận. Bởi vì tôi không phải là ông, cũng sẽ không phạm phải sai lầm giống như vậy. Tôi sẽ không đánh mất cô ấy.”
Nam Cung Lâm biết thuyết phục không được cậu ta, chỉ có thể buồn bã mà than một tiếng, hy vọng như thế đi.
Hiện tại Lãnh Tư Thần chỉ nghĩ tốc chiến tốc thắng, không tiếc mọi trả giá.
Lãnh Tư Thần chung quy vẫn là Lãnh Tư Thần, bề ngoài đạm mạc, nhưng tuyệt đối không phải người lương thiện, là thương nhân, càng là người mưu mô, diễn viên thiên bẩm.
Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, bất cứ khi nào, đây đều là nguyên tắc hành sự của anh.