Nam Cung Lâm có chút chua xót mà nói, “Úc huân, không tin ta như vậy sao? Ta sẽ không khi dễ cô…… Lần trước ở tiệc sinh nhật, chỉ là ngoài ý muốn……”
Chuyện lần đó, ông đã hối hận đến sắp chết, không nghĩ tới sẽ để lại cho cô ấn tượng không tốt như vậy.
Hạ Úc Huân vội vàng giải thích nói: “Không phải, ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ là…… Chỉ là thói quen. Khi còn nhỏ, có một lần tôi ngồi xe buýt về nhà, kết quả ở trên xe ngủ quên, xe buýt đưa tôi tới một nơi xa lạ, tôi tìm không thấy nhà, khi đó tôi thật sự sợ hãi rất sợ hãi…… Từ đó về sau, tôi cũng không dám ngủ trên xe nữa.”
Nam Cung Lâm đau lòng không thôi, nói: “Khi còn nhỏ? Bao lớn?”
“Hình như là năm tuổi, tôi muốn đi trung tâm thành phố xem suối phun, suối phun rất lớn rất đẹp nha! Mùa hè ở bên trong chui tới chui lui rất thoải mái! Lúc tâm trạng mẹ tốt sẽ mang tôi đi chơi, nhưng, bà ấy sẽ không chui vào, chỉ có tôi chui……” Hạ Úc Huân có chút say mê mà hồi ức những chuyện ngây ngốc đó.
“Suối phun……” Thanh âm Nam Cung Lâm liền run rẩy.
Lầm đầu tiên của ông và Nhược Hân, chính là bởi vì suối phun.
Thời niên thiếu khinh cuồng, hai người ở dưới suối phun chơi đùa, hoàn toàn không thèm để ý sẽ đem quần áo làm ướt.
Tiết mục thật cũ kỹ, ông mang cô ấy về nhà thay quần áo, sau đó…… Củi khô lửa bốc……
“Nhỏ như vậy? Mẹ cô…… Sao lại không cùng cô?” Nam Cung Lâm thu hồi suy nghĩ hỏi.
“Mẹ…… Mẹ mất sớm…… Khi đó đã không còn nữa……” Hạ Úc Huân tựa lưng vào ghế ngồi, có chút mệt mỏi nói.
Tim Nam Cung Lâm một trận co rút đau đớn, nói: “Thực xin lỗi.”
“Vậy…… Cô sau đó là như thế nào quay về được?” Nam Cung Lâm quan tâm hỏi.
Khóe miệng Hạ Úc Huân gợi lên một nụ cười hạnh phúc, đáp: “Tôi không về được, là A Thần tìm được tôi. Anh ấy nói, tôi tên ngốc này khẳng định là trên xe ngủ đến trạm cuối rồi. A Thần khi còn nhỏ đã rất thông minh……”
Nhìn khóe miệng hạnh phúc, Nam Cung Lâm bất đắc dĩ mà thở dài.
-
Nam Cung Lâm đem Hạ Úc Huân đưa đến dưới lầu mới rời đi.
Hạ Úc Huân mơ mơ màng màng thật vất vả bò đến lầu bốn, cư nhiên phát hiện một chuyện làm cô muốn trực tiếp đâm tường mà chết.
Sáng cô ra khỏi nhà cư nhiên đã quên mang chìa khóa.
Trời ạ! Ngàn dặm xa xôi gấp gáp trở về, cư nhiên lại không mang chìa khóa.
Hạ Úc Huân mềm nhũn mà dựa vào cửa ngồi xổm ngồi xuống, hôm nay thật đúng là không phải cùng một cấp.
Thịch thịch thịch……
Đột nhiên nghe được phía sau cửa có một trận tiếng động kỳ quái.
“A ô a ô a ô…… Ô ô……”
Là pudding!
“Pudding……” Trong nhà còn có pudding đang đợi cô trở về, Hạ Úc Huân cảm giác trong lòng một trận ấm áp, đem đầu dán ván cửa, nói: “Pudding, đừng kêu, ngoan ngoãn, chị ở ngay bên ngoài! Không biết A Thần khi nào trở về……”
Hạ Úc Huân nhớ tới những lời lúc gần đi bọn họ ồn ào nói, trong lòng một trận chua xót, anh hiện tại có lẽ đang ở cùng Bạch Thiên Ngưng cộng độ xuân tiêu rồi!
-
Biệt thự Lãnh Tư Thần.
Lúc này những người khác cũng dần dần tan cuộc.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người Lãnh Tư Thần cùng Bạch Thiên Ngưng.
Lãnh Tư Thần một khuôn mặt âm trầm như là Tu La mới từ trong địa ngục thả ra, ngay cả Bạch Thiên Ngưng đều bị dọa sự rồi, cơ hồ mỗi lần nhìn thấy Lãnh Tư Thần toát ra cảm xúc kịch liệt như vậy đều là có liên quan đến cô gái kia.
Lãnh Tư Thần toàn bộ đầu óc đều là hình ảnh trước đó Hạ Úc Huân chủ động hôn Renault.
Hạ Úc Huân, em chết chắc rồi, em thật sự chết chắc rồi!
Rốt cuộc tiễn xong khách khứa, Lãnh Tư Thần vừa muốn đứng dậy đuổi theo, lại bị Bạch Thiên Ngưng từ phía sau ôm lấy, nói: “Tư thần, đừng đi……”