Hạ Úc Huân như nổi điên vẫn luôn chạy, vẫn luôn chạy, cũng không biết chính mình đã chạy bao lâu rồi……
Bên tai gió gào thét qua, cuốn đi những giọt lệ mà cô cuối cùng ức chế không được….
Cuối cùng, cô sức cùng lực kiệt mà ngã ngồi ở lan can bờ biển, từ chưa thành tiếng mà khóc nức nở đến khi thành tiếng……
Rốt cuộc khóc mệt quá, cô vô lực mà ghé vào trên lan can, đón gió biển phát tiết mà tê thanh kiệt lực mà lớn tiếng kêu to ——
“Lãnh Tư Thần, tôi đã làm sai cái gì, sao anh lại đối xử với tôi như vậy!”
“Chỉ bởi vì yêu anh, anh liền có thể khi dễ tôi đùa bỡn tôi như vậy sao?”
“A ——”
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”
“Rùa đen vương bát đản ——”
……
“Phù phù ——” Cô cởi dép lê dưới chân, xa xa mà ném vào trong biển, sau đó lại ném một chiếc khác.
“Một người đàn ông chỉ biết thương tổn mày, vì cái gì còn muốn yêu chứ?”
Hạ Úc Huân đang hết sức chuyên chú mà phát tiết, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của một người đàn ông xa lạ, không khỏi lắp bắp kinh hãi, lập tức bày ra tư thế võ thuật phòng thân tiêu chuẩn.
Phòng lang thuật, chiêu thứ nhất.
Nhưng, sau khi nhìn rõ diện mạo người kia, bản năng háo sắc làm Hạ Úc Huân thực không tiền đồ mà ngẩn ra.
Tóc nâu, tròng mắt màu xanh biếc, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo đến điêu luyện sắc sảo, giữa hai đầu mày mang vẻ đẹp yêu dã thư hung mạc biện.
Cô chưa từng thấy qua người đàn ông nào lại yêu nghiệt đến vậy.
A, không đúng, ngoại trừ Lãnh Tư Thần lúc ở trên giường.
Người đàn ông kia đưa cho cô một chiếc khăn tay, thấy dáng vẻ cô đầy phòng bị, ưu nhã mà thân sĩ mỉm cười, nói: “Tiểu thư, tôi không có ác ý.”
Anh nói không ác ý liền không ác ý sao? Tin anh mới có quỷ!
Hạ Úc Huân đã hoàn toàn thấy rõ ràng bộ mặt thật của đám đàn ông đó, một đám đều là sói đội lốt cừu.
Cô không chút khách khí mà nói, “Vị tiên sinh này, tiếng Trung của ngài nói rất tốt. Nhưng, ngài có biết Trung Quốc có một câu ngạn ngữ là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo hay không!”
Người đàn ông hiển nhiên tiếng Trung xác thật không tồi, nghe cũng đã hiểu, đem tay đặt ở bên môi, khẽ cười một tiếng, nói: “Quả nhiên là cô gái thú vị, khó trách nhiều người thích cô, muốn bảo hộ cô như vậy.”
“Anh rốt cuộc là ai? Anh quen tôi sao?” Nghe lời nói có ẩn ý của người đàn ông, Hạ Úc Huân cảnh giác hỏi.
Vẻ mặt người đàn ông tựa hồ hơi có chút tiếc nuối, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô nói: “Nếu không phải bởi vì bên trong có chút biến cố, tôi nghĩ, hiện tại cô đã là người phụ nữ của tôi rồi!”
“Ách……” Lời này sợ tới mức Hạ Úc Huân lập tức nhảy ra cách anh ta vài bước, dùng ánh mắt xem kẻ điên nhìn anh ta, nói: “Anh có ý gì?”
“Ở Wall, tôi vốn dĩ dùng gần bốn trăm triệu mua được cô, nhưng sau đó, ông chủ đột nhiên quyết định không bán. Vì thế, bọn họ bồi thường cho tôi bốn trăm triệu.” Người đàn ông mặt đầy tiếc nuối mà giải thích.
“Bốn bốn bốn…… Bốn trăm triệu? Anh điên rồi?” Hạ Úc Huân choáng váng, ngay sau đó tự giễu nói, “A, tôi còn chưa bao giờ biết tôi lại đáng giá như vậy a!”
Cái con số này đối với chúng tiểu dân như cô nói thật rất dọa người, nói vậy cái ông chủ Wall kia có phải hay không cũng cùng nhau điên rồi? Vì cái gì đang tốt đẹp đột nhiên không bán, thậm chí không tiếc thâm hụt bốn trăm triệu?
Thế giới này quá điên cuồng!
Hạ Úc Huân lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình thì ra còn rất giá trị, trước kia lúc mọi người nói đùa, nói đem cô bán phỏng chừng còn phải cho không, lần này cuối cùng là một hồi nở mày nở mặt rồi.
Ách, bất tri bất giác hiểu sai……
Hiện tại ở đâu mà còn nghĩ đến loại chuyện này, hiện tại trọng điểm là, người đàn ông này rốt cuộc là ai, Indonesia lớn như vậy cư nhiên có thể tinh chuẩn tìm được cô, anh ta rốt cuộc muốn cái gì?
Cô không muốn lại bị trói một lần nữa a!
Hạ Úc Huân nhìn trước xem sau, lại nhìn thấy mặt biển quay cuồng, nghiêm túc suy xét một chút tính khả thi của việc nhảy xuống biển……