Đuổi tới bệnh viện, xử lý xong mọi thứ đã là đêm khuya.
Bạch Thiên Ngưng là bị thương ngoài da hơn nữa chấn động não rất nhỏ, cũng không có trở ngại, miệng vết thương của Lãnh Tư Thần cũng đã băng bó.
Bác sĩ dặn dò mấy trăm lần vết thương do súng bả vai anh nếu vá rồi lại rách ra nữa sẽ để lại di chứng, nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể lại làm vận động kịch liệt.
Lãnh Tư Triệt thấy bọn họ đã không có trở ngại, liền vội vàng đi xử lí chuyện Trần Ngọc Hưng.
Bạch Thiên Ngưng mơ mơ màng màng vẫn luôn lôi kéo tay Lãnh Tư Thần không cho anh đi, mãi cho đến sắp rạng sáng thừa dịp cô ngủ Lãnh Tư Thần mới có thể thoát thân.
Sau đó, anh trong chốc lát vội vàng lái xe đi tây giao.
Hôm nay Bạch Thiên Ngưng đột nhiên bị bắt cóc ngoài ý muốn ràng buộc anh, đồng thời cũng cho anh lý do trốn tránh, mà hiện tại, chuyện duy nhất anh muốn làm chính là mau chóng nhìn thấy Hạ Úc Huân, nhanh biết rõ thái độ của cô.
Giờ phút trong tinh võ quán, bởi vì không bao lâu nữa Hạ Mạt Lâm liền sẽ trở lại, Hạ Úc Huân nhanh chóng tiễn người tỏng nhà đi, hủy diệt hết mọi chứng cứ rắc rối mà cô gặp, sau đó sức cùng lực kiệt mà nằm xuống ngủ.
Lúc Lãnh Tư Thần chạy đến, toàn bộ tinh võ quán chỉ còn lại một mình Hạ Úc Huân.
“A ô ~”
Vừa đến ngoài cửa liền nghe được một trận tiếng chó sủa khí thế mười phần truyền đến.
Thiếu chút nữa đã quên vật nhỏ này.
“Xuỵt!” Lãnh Tư Thần vội vàng ý bảo pudding vẫy đuôi không cần lên tiếng.
Chú chó múp míp này cuối cùng bắt đầu hiểu chuyện, cư nhiên ngoan ngoãn ngồi xổm xuống nhìn cửa chính, phỏng chừng là Hạ Úc Huân sợ cánh cửa kia bị trộm mới cố ý để pudding đi canh giữ.
Chó con nhìn thấy anh, lập tức nhiệt tình đón anh vào.
Lãnh Tư Thần quen cửa quen nẻo mà tiến vào trong viện, sau đó vòng ra phòng sau, qua cửa sổ nhảy vào phòng Hạ Úc Huân.
Vừa mới nhảy vào phòng trên chân liền truyền đến một trận đau nhức.
Lãnh Tư Thần cúi đầu, theo ánh sáng điện thoại di động, kêu lên một tiếng vặn bung ra dụng cụ bắt chuột đang gắt gao siết chặt chân trái của anh.
Lãnh Tư Thần vẻ mặt vô ngữ mà ném dụng cụ bắt chuột kia đi, đang muốn đi vào trong, kết quả mới vừa bước ra hai bước, Hạ úc Huân vốn đang ở trên giường thế nhưng không hề dự liệu bật dậy, không nói hai lời bay thẳng đến tấn công anh.
Trong bóng đêm đưa tay không thấy năm ngón, hai bóng người triền miên đánh nhau.
Hạ Úc Huân vừa đánh vừa hùng hổ mà rống, “Người tới là ai!”
Quả thực không thể tha thứ, cư nhiên dám quấy rầy giấc ngủ của cô, phải biết rằng cô rối rắm cả đêm, vừa vặn không dễ dàng mới chợp mắt được một lát.
Cô chiêu chiêu sắc bén giống như là có thâm cừu đại hận với anh, Lãnh Tư Thần căn bản không rảnh trả lời.
“Dâm tặc lớn mật, dám đêm hôm tập kích khuê phòng bổn cô nương! Bà cô làm cho ngươi vĩnh viễn không thể giao hợp!” Hạ Úc Huân nói cư nhiên một chân đá về phía điểm yếu nhất của anh.
Lãnh Tư Thần bất động thanh sắc mà nguyền rủa một tiếng, bất chấp trên người bị thương, chỉ muốn nhanh chóng đem nha đầu khó chơi này thu phục.
Đối phương đột nhiên thế công mãnh liệt, Hạ Úc Huân chỉ đành phải từng bước lui về phía sau phòng thủ, thẳng đến khi đầu gối đụng vào đuôi giường, sau đó, kẻ trộm hoa kia cư nhiên cả người bay tới, đem cô đè lên giường.
Vừa định cá chép lộn mình vãn hồi thế cục, đôi tay lại bị một đôi bàn tay to ngăn chặn cố định lên đỉnh đầu không thể động đậy.
“Nháo đủ chưa……” Lãnh Tư Thần trên trán mồ hôi lạnh ròng ròng, thanh âm khàn khàn trầm thấp. Vừa rồi một phen đánh nhau, thật không may lại khẽ động miệng vết thương của anh.
Hạ Úc Huân ngây người, thanh âm này…… Lãnh Tư Thần?!
Sao có thể!!!
Thấy cô rốt cuộc an tâm, Lãnh Tư Thần cắn răng, gằn từng chữ một nói: “Anh thật muốn nhìn, em muốn như thế nào làm anh không thể giao hợp!”