“Nhưng, Tiểu Huân……” Lãnh Tư Triệt ảm đạm mà quay mặt đi.
Cô thích anh mình như vậy, để cô ở trước mặt anh cùng mình làm chuyện này, không khỏi quá tàn nhẫn.
Hạ Úc Huân đột nhiên xì một tiếng bật cười, nói: “A Triệt, anh có thể hay không đừng có cái dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy, làm tôi nhịn không được muốn bắt nạt anh a!”
Lãnh Tư Triệt vẻ mặt sửng sốt, ngay sau đó thẹn quá hóa giận liếc mắt nhìn Hạ Úc Huân một cái.
Nha đầu này, còn có tâm tình nói đùa!
“Ngoan! Đừng sợ nha! Một lát sẽ tốt!” Hạ Úc Huân nói, nhẹ nhàng tháo mắt kính ra……
Một khắc kia, Bạch Thiên Ngưng đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm mơ hồ, khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu thanh thuần cũng không phải không hề có sức cạnh tranh.
Bất quá, rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái không rành thế sự mà thôi, ngay cả ăn diện cho bản thân còn chưa xong, đừng nói muốn cùng cô cướp đoạt đàn ông.
Trong mắt mỗi người mỗi tâm tư khác nhau, Hạ Úc Huân chậm rãi ghé sát vào……
Mà Lãnh Tư Triệt đã hoàn toàn cứng người rồi……
Hạ Úc Huân quả thực muốn bật cười, Lãnh Tư Triệt cũng quá ngây thơ đi! Làm cho cô giống như sói xám ăn thịt tiểu bạch thỏ vậy!
Lại nói tiếp, kỳ thật Hạ Úc Huân cô ngoại trừ ở trước mặt Lãnh Tư Thần bị ép đến chết, đi ra ngoài lại là một con sói đuôi dài kiêu ngạo.
Vừa ghé sát vào như chuồn chuồn lướt nước, trong lòng Lãnh Tư Triệt đã sóng gió động trời……
Đại khái bởi vì Lãnh Tư Triệt phản ứng quá lớn, lưu manh như Hạ Úc Huân cũng nhịn không được có chút đỏ mặt.
“Này này này, thời gian quá ngắn đi! Tôi cũng chưa thấy rõ! Chưa nhìn rõ a!” Hàn Khải Vũ bất mãn mà ồn ào nói.
“Anh lại không quy định thời gian a!” Hạ Úc Huân bĩu môi, dùng rượu uống che dấu vẻ xấu hổ.
“Ai, sai lầm sai lầm! Tôi hẳn là nên quy định ba phút! A Triệt tôi thực xin lỗi cậu a! A đau ——”
Hàn Khải Vũ vừa ồn ào đột nhiên hạ giọng kêu thảm thiết một tiếng, trợn mắt nhìn Murphy bên cạnh, la lên: “Đau đau đau đau đau —— cô cô gái ác độc này! Làm gì mà véo tôi! Ối —— đau chết mất!”
“Hừ!” Murphy hừ lạnh một tiếng.
Hàn Khải Vũ vừa ai oán xoa cánh tay mình bị véo tím ngắt, vừa cười hì hì dùng khuỷu tay thọc thọc cánh tay Lãnh Tư Triệt, đi tới gần, hỏi: “Này, Triệt, cảm giác thế nào?”
“Khải Vũ, đừng náo loạn!” Lãnh Tư Triệt sắc mặt ửng đỏ.
“Triệt, tôi vì thành toàn cho cậu mà suýt nguy hiểm tính mạng, cậu nhìn xem cánh tay tôi này!” Hàn Khải Vũ nói xong liền đến gần Lãnh Tư Triệt, khoa trương mà đem cổ tay áo xắn lên cho anh xem.
“A —— Tư Thần!”
Bạch Thiên Ngưng một tiếng thét chói tai hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Chỉ thấy ly rượu trong tay Lãnh Tư Thần bị bóp nát, mãnh vỡ thủy tinh tất cả đều đâm vào trong lòng bàn tay, nhìn thấy ghê người.
“Tổng giám đốc……” Hạ Úc Huân cũng bị dọa sợ.
Lãnh Tư Thần nhíu mày lại, nói: “Mọi người tiếp tục, tôi đi xử lí một chút.”
“Tư Thần, em đi cùng anh.”
“Không cần, em ở lại cùng Tư Triệt.”
Nhìn Lãnh Tư Thần rời đi, Hàn Khải Vũ cười gượng nói, “Ly của quán bar này chất lượng quá kém!”
Hạ Úc Huân lẩm bẩm nói, “Vậy cũng không phải là quá kém đi!” Nói xong còn ngây ngốc mà bóp bóp ly rượu trong tay mình.
“Trong tim em từ đây về sau chỉ có một người, đã từng hình dáng nho nhỏ của chúng ta, năm ấy anh dọn băng ghế nho nhỏ, vì say mê đùa giỡn em cũng một đường……”
Tiếng chuông điện thoại của Hạ Úc Huân đột nhiên vang lên.
“Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Chờ Hạ Úc Huân rời đi, Hàn Khải Vũ vẫn vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới tiếng chuông di động của cô cư nhiên đau thương như vậy, thật là không phù hợp với khí chất của cô.
Anh còn tưởng rằng cô ây sẽ dùng “Song tiết côn” hoặc là “Ta không làm đại ca đã nhiều năm”.
Đi ra khỏi phòng, mới vừa nhận cuộc gọi, Hạ Úc Huân đã bắt đầu cuồng loạn, thết lên: “Âu Minh Hiên! Tên hỗn đản này, anh cư nhiên còn dám gọi điện thoại cho tôi!”