Màu máu chói mắt nhuộm đỏ hai mắt cô……
Bóng dáng cô đơn thật mạnh va chạm vào một góc nào đó mềm mại nhất trong lòng cô……
“Phanh ——”
Vào lúc Hạ Úc Huân bởi vì thị giác cùng tâm lý trùng kích đến mà hoảng loạn vô cùng, Lãnh Tư Thần rốt cuộc chống đỡ không được, thân ảnh vụt qua một cái, lập tức ngã xuống.
“A Thần ——” Đồng tử Hạ Úc Huân bỗng nhiên kịch liệt co rút lại, bay nhanh chạy về phía Lãnh Tư Thần.
Sau khi một tiếng “A Thần” kia kêu ra, Nam Cung Lâm liền biết ai thắng ai thua.
Chỉ tiếc, người nào đó hôn mê cũng không biết mình đã thắng lợi trong một khắc cuối cùng, một giây cuối trước khi hôn mê vẫn đắm chìm trong đau thương mất đi cô.
“A Thần! A Thần!” Hạ Úc Huân kích động mà ôm thân thể Lãnh Tư Thần không ngừng lay động, “A Thần, anh tỉnh tỉnh a! Đừng bỏ rơi em!”
Hướng Viễn vội vàng xông lên, nói: “Chị dâu, đừng lắc, lão đại sẽ chịu không nổi.”
Hạ Úc Huân cuống quít buông lực đạo, nhìn tay đầy máu tươi, toàn thân run rẩy.
“Trước đỡ lão đại vào đã!”
Lương Khiêm cùng Hướng Viễn đem Lãnh Tư Thần đỡ vào, Hạ Úc Huân mất hồn mất vía mà theo sau.
Ngoài cánh cửa lớn xa hoa, Đao Sẹo ngây ngốc mà nhìn gối đầu trong tay, nói: “Ách, lão đại, hiện tại làm sao bây giờ?”
“Các người ở lại, canh giữ chỗ này, cô ấy nếu thiếu một sợi tóc, các người liền cũng đừng trở lại.”
Nam Cung Lâm để lại một nửa người.
“Vâng, lão đại!” Tất cả mọi người lau mỗ hôi, bị đuổi đi là trừng phạt tàn khốc nhất, hai bên hắc bạch đều không có nơi bọn họ dung thân.
Nam Cung Mặc có vẻ đăm chiêu mà nhìn Nam Cung Lâm chậm rãi đến rồi lại đi.
Cậu biết Nam Cung Lâm phẫn nộ lên rồi thì đừng nghĩ tới loại khả năng ông ra về tay không, mà hiện tại, cư nhiên thật sự đã xảy ra.
Xem ra là cậu xem thường lực ảnh hưởng của Lãnh Tư Thần, dù sao cũng hơn hai mươi năm cảm tình.
Hạ Úc Huân, vì cái gì cô có thể làm cho người cha không đứng đứng kia của cậu coi trọng như vậy?
Theo cậu quan sát, Nam Cung Lâm đối với cô lại không phải tình yêu nam nữ……
Người muốn biết rõ ràng vấn đề này không chỉ một mình cậu, mấy ngày trước, cậu trong lúc vô ý phát hiện mẹ mình cũng đang âm thầm tìm hiểu bối cảnh Hạ Úc Huân.
Cậu không thể không lo lắng, những người đàn ông bên cạnh Hạ Úc Huân, mỗi một người đều sẽ mang đến cho cô phiền toái không ngừng, ngay cả Nam Cung Lâm cũng không có khả năng làm được việc thời thời khắc khắc bảo vệ cô.
Lãnh Tư Thần, Âu Minh Hiên, Nam Cung Lâm mỗi một người thân phận đều thực phiền toái, tình huống như vậy làm không tốt sẽ để cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích……
Hiện tại chỉ hy vọng Lãnh Tư Thần có thể sớm làm ra một quyết định.
Như vậy, tất cả mọi người có thể đượcgiải thoát.
-
Một phen dằn vặt, miệng vết thương của Lãnh Tư Thần đều nứt ra rồi, những sợi bông lẫn lộn da và máu thịt, khiến người nhìn thấy sợ hãi.
Hướng Viễn vội hơn một giờ mới tạm thời cầm máu được, đem miệng vết thương nứt ra dùng chỉ nhỏ một lần nữa may lại.
“Tiểu Huân……” Cho dù là trong lúc hôn mê, Lãnh Tư Thần vẫn mày nhíu chặt, trong miệng đứt quãng gọi một cái tên.
Hướng Viễn có chút may mắn, cũng may anh hiện tại là hôn mê, nếu không đau đớn hiện tại tăng thêm vài lần.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, Hướng Viễn cũng đã rã rời.
Hạ Úc Huân nằm ở mép giường, mắt không chớp nhìn Lãnh Tư Thần, cầm tay anh, dường như sợ anh biến mất.
Thời gian từng chút một qua đi, Lãnh Tư Thần mãi cho đến chạng vạng đều chưa tỉnh lại.
Lương Khiêm đi vào đưa cơm, Hạ Úc Huân như thế nào cũng không chịu ăn.
“A Thần có thể chết hay không?” Hạ Úc Huân một đôi mắt đỏ như mắt thỏ hỏi.