“Muốn pudding trở về sao?” Ngữ khí Lãnh Tư Thần đầy kiềm chế.
Hạ Úc Huân gật đầu.
“Thật sự muốn?”
Hạ Úc Huân hung hăng gật đầu.
“Tay phải nâng lên một chút.”
Hạ Úc Huân ngoan ngoãn giơ tay.
“Không đúng, đó là tay trái.” Lãnh Tư Thần khóe miệng giật giật.
Hạ Úc Huân lại thay đổi nâng tay kia lên.
“Đúng rồi.” Lãnh Tư Thần bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là, bị nha đầu này tra tấn như vậy thật sự là không cam lòng.
“Hôn anh một cái, anh gọi pudding lại đây.” Lãnh Tư Thần ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên yêu cầu.
Ai ngờ, Hạ Úc Huân không chút do dự, anh vừa mới dứt lời, cô liền lập tức chớp chớp mắt hôn vào má ânh, hoặc là nói…… Chạm nhẹ một chút.
“Chỉ như vậy? Không được, lặp lại!” Lãnh Tư Thần nhướng mày, thoáng thỏa mãn một chút, nhưng vẫn chưa đủ.
Hạ Úc Huân nghĩ nghĩ, đổi sang gương mặt bên kia hôn một cái.
“Lặp lại!” Cô luôn là không tìm đúng địa phương.
Hạ Úc Huân cảm giác bị lừa gạt, ủy khuất vô cùng, con ngươi sương mù mênh mông lên án mà nhìn chằm chằm anh, sau đó tức giận muốn từ trên người anh bò dậy tự mình đi tìm chó con.
Lãnh Tư Thần cánh tay đúng lúc vươn ra, dùng lực đem cô kéo xuống, một tay giữ dâud cô, đem môi cô đưa đến miệng mình……
“Như vậy mới đúng, về sau phải nhớ kỹ biết không?”
Sau khi hôn sâu, anh ngồi dậy, đem còi huýt sáo trong túi lấy ra đưa đến môi anh đào của Hạ Úc Huân bị anh hôn đến có chút sưng đỏ.
“Thổi một chút.”
“Hưu ——”
Hạ Úc Huân thật sự nghe lời, dùng sức thổi.
Lãnh Tư Thần chau mày, quá dùng sức rồi! Màng tai anh đều sắp sửa bị phá hủy……
Nha đầu này thật là hơi thở tràn đầy, vừa rồi hôn cô lâu như vậy cư nhiên còn có sức lực thổi lớn tiếng.
Quả nhiên, tiếng huýt vừa ra, một chú chó trắng từ nơi không xa chạy như bay đến, một đầu tiến vào lòng hai người.
“Ha ha, pudding pudding……” Rốt cuộc ôm được chó con, Hạ Úc Huân lộ ra nụ cười sáng như ngọc.
Nụ cười kia khiến Lãnh Tư Thần một trận hoảng hốt, cảm thấy mọi thứ anh làm mấy ngày này đều đáng giá.
Trong hoa viên.
Ba người đàn ông ngồi nói chuyện phiếm, tầm mắt không có chỗ nào mà không phải dừng trên người Hạ Úc Huân cùng chó con chơi đùa trên bãi cỏ.
“Chị như vậy có phải đã tốt rồi không? Rốt cuộc đã không còn…… Uất ức?” Nam Cung Mặc thấy cô vui vẻ, do dự mà hỏi.
Nam Cung Lâm lắc đầu, “E là thật sự còn sớm. Cô ấy chỉ cùng chó con kia gần gũi, ngay cả tư thần, quấn lấy cô ấy lâu như vậy, mỗi lần cũng phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới có thể gần gũi một chút.”
Lãnh Tư Thần vẫn luôn trầm mặc đột nhiên đứng lên sải bước mà đi qua chỗ Hạ Úc Huân.
Tầm mắt Nam Cung Mặc cùng Nam Cung Lâm theo anh nhìn qua, thì ra gối đầu của Hạ Úc Huân rớt vào hồ, nha đầu kia cư nhiên liền lỗ mãng chạy vào trong nước đi nhặt.
Chó con đang ở bên cạnh hồ phe phẩy cái đuôi sủa loạn, hình như là đang cổ vũ chủ nhân cố lên.
“Tiểu Huân, quay lại!” Lãnh Tư Thần đau đầu mà nhìn Hạ Úc Huân đã muốn đi tới giữa hồ.
“A Thần, A Thần không phải sợ…… Em lập tức liền tới cứu anh……”
Tuy rằng còn chưa tới cuối mùa thu, nhưng mới vừa mưa to, thời tiết thực lạnh, nửa người Hạ Úc Huân ngâm trong nước, lạnh đến toàn thân phát run, lại vẫn cố chấp mà cẩn thận đi từng bước đến gần cái gối đầu kia.
Gối đầu càng trôi càng xa, thậm chí chậm rãi hút nước sắp sửa chìm xuống đáy hồ.
Hạ Úc Huân nóng nảy, đi nhanh về trước vài bước, sau đó phù phù một tiếng ngã vào trong nước.
Lúc này Lãnh Tư Thần đã chạy tới bên cạnh ao, cũng bất chấp một thân tây trang sang quý, cuống quít nhảy vào đem Hạ Úc Huân đang sặc nước bế lên.