"Lăng Bắc, cậu làm gì —— ai cho phép cậu làm như vậy! Trong bụng Vũ Tình mang thai cốt nhục của Đại thiếu gia các người, nếu như con bé bị cảm lạnh hoặc là bị cậu dọa sợ, cậu bồi thường nổi sao? !"
Bà sắp tức đến nổ phổi rồi.
Bà vẫn biết người dưới tay lão đại, dạy dỗ đến không có tốt như bên lão tam.
Nhưng bà cảm thấy, đây là chuyện riêng của lão đại nhà họ Lệ bên này, bình thường bà cũng lười hỗ trợ dạy dỗ —— nhưng bây giờ, ha ha...
Có thể hoang đường đến mức người làm ra tay với chủ nhà, này còn có một chút quy củ nào không? Quả thực chính là tạo phản!
Bà Lệ chỉ trích rất nghiêm trọng, trong lòng Lăng Bắc như đang chảy máu, anh cũng không muốn bị bà căm ghét.
Nhưng so với bà, anh càng sợ Đại thiếu gia nhà bọn họ hơn ——
Lăng Bắc anh, sinh ra là người của Đại thiếu gia, chết cũng là quỷ của Đại thiếu gia!
Chỉ cần là Đại thiếu gia dặn dò, dù cho muốn anh lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng sẽ không tiếc!
Lăng Bắc mặt ngoài khuôn mặt trầm tĩnh, trong thực tế nội tâm hết sức phong phú.
Anh dùng một loại giọng điệu cực kỳ trầm trọng, nói với bà: "Bà bớt giận, đây là phép tắc mới mà Đại thiếu gia vừa ban xuống. Bắt đầu từ hôm nay, trong nhà họ Lệ nghiêm cấm bất luận người nào mua mặc loại quần áo và đồ dùng hàng ngày lông thú này. Chỉ cần nhìn thấy thứ này ở nhà họ Lệ, phải ném đi —— đốt."
Chữ 'Đốt' nói tới nhẹ nhàng...
Nghe vào trong tai Diêu Vũ Tình, lại không thể nghi ngờ là sấm sét đánh xuống đầu!
Đốt...
Đốt?
Những bộ lông thú một cái là mấy vạn, mười mấy vạn, thậm chí là mấy trăm ngàn kia... Liền phải bị thu gọm, toàn bộ cầm ra ngoài đốt! ! !
Không, cô không thể tiếp nhận...
Cô còn định mặc về khoe khoang với đồng nghiệp của cô, cho những bạn học đã từng xem thường cô nhìn thấy...
Diêu Vũ Tình không hiểu, tại sao Lệ gia có thể không để những thứ quý trọng này vào trong mắt?
Tại sao có thể nhẹ nhàng, để một người nói ra chữ 'Đốt', cũng không chịu chừa một cái cho cô!
Người nhà họ Lệ, cứ cao cao tại thượng như thế sao?
Ngay cả đồ bọn họ không lọt mắt, cũng không thể cho cô một chút sao?
Quá đáng, chuyện này thực sự là quá mức quá đáng!
Không thể không nói, mặc kệ bề ngoài là tốt đẹp hay là xấu xí, người có lòng mang ác ý, nội tâm đều là giống nhau.
Bọn họ luôn cảm thấy cả thế giới đều có lỗi với mình, cứ cho rằng người khác có tiền nên chia cho mình một ít, lấy một loại tư thế tôi yếu tôi có lý, sống trên cõi đời này...
Lăng Bắc không biết ý nghĩ nội tâm của Diêu Vũ Tình, nếu như anh ta biết, sẽ cực kỳ không tử tế nói cho Diêu Vũ Tình.
Đúng, cho dù Đại thiếu gia có gia tài bạc triệu, đó cũng là của Đại thiếu gia.
đại thiếu gia chỉ cho đại tiểu thư dùng, ngay cả lông thú, không... Là ngay cả nắm tro cũng sẽ không để cho Diêu Vũ Tình!
Đáng tiếc, Lăng Bắc cũng không có khả năng đọc ý nghĩ.
Anh không để ý tới nhân cơ hội đả kích người phụ nữ này, chỉ là sau khi xếp gọn lông thú, vội vàng đắc chí ——
Khà khà, anh thật thông minh, chỉ nói không cho phép xuất hiện 'Lông thú', chứ không nói rõ là 'Lông Hồ Ly trắng' và 'Lông chồn'.
Cứ như vậy, người ngoài liền không thể đoán được, khởi nguồn gây nên dị ứng của đại tiểu thư là hai thứ đồ này.
điều này tương đương với việc trong vô hình bảo vệ đại tiểu... Ạch, không đúng, là vợ tương lai của Đại thiếu gia.
Lăng Bắc mặt không cảm xúc, ở trong lòng sửa lại xưng hô đối với Nguyễn Manh Manh.
Anh biết, thao tác cơ trí nhỏ này của anh, nhất định đã bị Đại thiếu gia 'Mới biết yêu', ghi nhớ ở đáy lòng!
Mà ở ngay lúc Lăng Bắc đắc chí, bà đã vô cùng ngạc nhiên nhìn phía Lệ Quân Ngự: "Quân Ngự... Lăng, Lăng Bắc nói, có phải là thật hay không?"
ánh mắt Lệ Quân Ngự lạnh nhạt nhìn về phía bà Lệ, cái gì cũng không nói, gật đầu.