ánh mắt lạnh nhạt của Lệ Quân Ngự, đột nhiên chìm xuống.
Một túi sách cũng có thể đập lõm nóc xe Maybach? Trừ phi bên trong là chứa cục tạ trọng lượng lớn.
Ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng mới vừa kéo mở cửa xe.
Còn chưa kịp xuống xe, một giọng nữ có chút kiều nhuyễn, đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền đến.
"A... Tránh ra, tránh ra, mau tránh ra —— "
Lệ Quân Ngự ngửa đầu, nhìn lại hướng giọng phát ra, đúng dịp thấy một sinh vật không rõ mặc đồng phục học sinh, đang rời khỏi tường vây, nện xuống hướng trên người mình.
Đại thiếu gia Lệ gia lạnh tâm lạnh tình, chưa bao giờ thích quản việc không đâu.
Nếu là bình thường, nhìn thấy có người từ trên tường té xuống, tất nhiên sẽ không thèm nhìn.
Loading... Nhưng bây giờ, sinh vật không rõ từ trên trời giáng xuống, là thiếu nữ nhà anh.
Lệ Quân Ngự không chút nghĩ ngợi, mở hai tay ra, tiếp được mèo con từ trên trời giáng xuống.
"Ừm —— "
Người đàn ông rên lên một tiếng, hai tay hơi trầm xuống, thoáng dùng sức mới coi như vững vàng tiếp được đối phương.
A, mèo con nhà anh, nhìn như xinh xắn lanh lợi, kì thực ——
"Nha, anh... Anh lại tiếp được em?" Thiếu nữ còn bị anh ôm vào trong ngực, hết sức kinh ngạc, "Em còn sợ anh không tiếp nổi..."
Dù cho bình thường Lệ Quân Ngự có thể ôm cô, nhưng từ trên tường cao như vậy vượt qua, lại sẽ gia tăng lực xung kích của cô.
Nguyễn Manh Manh giương mắt hạnh mọng nước, khẽ ngẩng đầu, cánh mi đẹp đẽ hơi lấp lóe.
Con ngươi sáng như sao cđang lộ ra ánh nước dịu dàng, khóe môi xinh đẹp có lúm đồng tiền nhợt nhạt, tóc đen như mun, da trắng như tuyết.
Thiếu nữ mặc đồng phục học sinh màu trắng, nhìn qua lại như Thiên Sứ tinh khiết, dáng dấp mềm mại nhẹ nhàng, toả ra hơi thở mê người.
ánh mắt Lệ Quân Ngự hơi ảm đảm, tầm mắt trừng trừng rơi vào trên bờ môi béo mập đáng yêu kia.
Ngay lúc anh đang muốn cúi đầu.
Vật nhỏ dựa trong lồng ngực của anh, chợt đưa tay.
Tay nhỏ trắng nõn béo mập, một phát bắt được cà vạt sẫm màu của anh, kéo xuống một cái.
Mèo con ngước cổ lên, chủ động đưa bờ môi hồng nhạt lên: "ừm, anh yêu à... Cho em mượn hôn một cái."
Nói xong, bờ môi béo mập của cô, liền dán lên môi mỏng của người đàn ông —— nhẹ nhàng hôn lên.
Ba giây sau, phấn môi rời khỏi.
Nguyễn Manh Manh cười, ngọt ngào: "Em nói với chú An bảo vệ, em đau bụng muốn đến xem bác sĩ... Ừm, bây giờ bác sĩ xem xong rồi, nên về thôi."
Trí Học gác cổng rất nghiêm ngặt, không có đơn xin nghỉ phép không cho ra cổng trường.
Nguyễn Manh Manh xin thầy Cao đơn xin nghỉ phép, đối diện thầy Cao với vẻ mặt 'Em nhất định là muốn nhân cơ hội chạy trốn', cô nhắm mắt chạy ra.
Có điều mới vừa đi tới lối vào cửa chính, chợt nhớ tới hẹn với Lệ Quân Ngự ở cửa hông.
Suy nghĩ một chút, đi vòng trong trường học quá xa, cô đơn giản leo tường đi ra.
Không nghĩ tới trùng hợp như thế, nhảy ra một cái liền đụng tới bạo quân nhà cô.
Nguyễn Manh Manh nói xong, đã muốn từ trong lồng ngực Lệ Quân Ngự nhảy xuống.
Ai biết, cô còn chưa nhúc nhích, eo nhỏ liền bị tay lớn của người nào đó nắm càng chặt hơn.
"Chờ đã ——" Lệ Quân Ngự thu hồi cánh tay, không cho cô đi.
"Hả?" Nguyễn Manh Manh ngờ vực nháy mắt mấy cái.
Lệ Quân Ngự ách một tiếng nói: "Bác sĩ cho rằng bệnh hoạn còn chưa khôi phục."
"Nhưng tiết sau em còn có bài kiểm tra... A..."
Còn chưa nói hết lời, bạo quân đại nhân đã cúi đầu xuống, một lần nữa ngăn chặn miệng nhỏ của cô.
Anh hôn so với mình hôn, hung hăng bá đạo hơn gấp trăm lần.
Nguyễn Manh Manh có thể cảm giác được anh một tấc một tấc tiến công, hầu như cũng bị hôn đến không thở nổi.
Trằn trọc cọ xát, hô hấp, giữa răng môi, tất cả đều là hơi thở của anh.
Cuối mùa thu, trên đường phố yên tĩnh, người đàn ông có vóc người thon dài cao to, ôm thiếu nữ của anh trong lồng ngực, tà tà dựa bên cạnh xe, thâm tình ôm hôn.
Mà trên đỉnh đầu bọn họ, là từng mảnh từng mảnh lá ngô đồng màu vàng óng bay xuống.
Hình ảnh đẹp đến kinh người...