Khục... Lệ Quân Triệt không dám nhìn, lập tức thu ánh mắt lại.
Anh bây giờ đã hiểu, tại sao tính tình anh cả thay đổi khi anh chào hỏi Nguyễn Manh Manh. Cũng rất rõ Nguyễn Manh Manh tại sao lại xấu hổ!
Càng hiểu rõ-- Anh hai thích tìm đường chết, tại sao tìm lâu như vậy mà không có chuyện gì, bây giờ đột nhiên lại 'đày đi biên cương'!
Thông minh như Lệ Quân Triệt, giờ này khắc này, đã hiểu rõ toàn bộ. Đáp án chỉ có một, đó là-- Lợn nhà chiến thắng lợn rừng, thành công dành lại cải trắng!
…
Bữa điểm tâm của Lệ Quân Triệt ăn qua loa, bí mật tỉ mỉ quan sát nội tình.
Lần đầu tiên Lệ Quân Triệt không có hứng thú thưởng thức đồ ngọt mà dồn tất cả sự chú ý lên người anh cả và Nguyễn Manh Manh.
Ăn xong điểm tâm, bình thường thì Nguyễn Manh Manh sẽ ngồi xe của Lệ Quân Triệt đi học.
Nhưng cô vừa đặt đĩa xuống, liền nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lệ Quân Triệt truyền đến: "Anh cả, hôm nay để kẹo bông gòn ngồi xe của anh đi học đi. Em muốn đến phòng thí nghiệm, không tiện đường"
"Cậu đến phòng thí nghiệm?" Nguyễn Manh Manh hơi kinh ngạc nhìn về phía Lệ Quân Triệt.
Cô quen biết Lệ Quân Triệt lâu như vậy mà chưa từng nhìn thấy anh đến phòng thí nghiệm bao giờ!
"Ừm" Lệ Quân Triệt gật đầu, gương mặt tuấn tú hiện lên dáng vẻ nghiêm túc: "Ở đại học Trí Học, sắp tham gia cuộc thi quốc tế, tôi cần phải đến đó học..."
Nói đến đây, anh liếc về phía anh cả: "Anh cả, mấy ngày tới kẹo bông gòn sẽ ngồi xe anh, tiện đường hơn. Em và giáo sư đã hẹn nhau rồi, muộn mất, em đi đây"
Nói xong, Lệ Quân Triệt đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Kết quả, anh vừa mới bước ra một bước thì lại bị anh cả dùng giọng điệu lạnh nhạt đến cực điểm gọi lại.
"A Triệt, chờ một chút"
"..." Lệ Quân Triệt xoay người, khuôn mặt thấp thỏm.
"Anh cả, còn có việc gì?"
Lệ Quân Ngự nhìn chằm chằm Lệ Quân Triệt.
Lệ Quân Triệt sợ hãi không thôi, chỉ vào chỗ tráng miệng trên bàn: "Bảo chú Triệu đóng gói điểm tâm để em mang đi, làm thí nghiệm rất cực khổ, lúc nghỉ ngơi thì ăn"
Nguyễn Manh Manh kinh ngạc: ".."
Lệ Quân Ngự đã thông báo cho cả nhà, hạn chế cho Lệ Quân Triệt ăn đồ ngọt!
Lệ Quân Triệt cảm động đến tột đỉnh. Cặp mắt mỹ lệ hận không thể lấp lánh lệ quang.
Anh cảm thán-- Sống 16 năm đó 16 năm, lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gọi là sự quan tâm chu đáo của anh trai!
*
Trên đường đến trường.
Để tiện cho việc đi đường, Nguyễn Manh Manh biết điều chỉ đường.
Nhưng Lệ Quân Ngự chỉ lạnh lùng bỏ lại bốn chữ-- 'Tự mình lái xe'
Lăng Đông bị đại thiếu gia của mình vô tình đạp xuống xe. Mà tài xế ngồi phía trước, có đánh chết cũng không dám quay lại nhìn, lại càng không dám mật báo, giả vờ làm một tài xế bị câm đang 'chăm chú' lái xe.
Bên trong xe Hummer quân dụng, trước sau được ngăn cách bởi một tấm ngăn. Vào lúc này, Nguyễn Manh Manh ngồi ở phía sau, cố gắng di chuyển ra phía cửa sổ.
Đáng tiếc, mỗi khi cô di chuyển một phân, người nào đó cũng sẽ cực kỳ 'tự giác' di chuyển hai phân về phía cô. Cô lùi một bước, anh liền tiến lên hai bước.
Đến cuối cùng... Nguyễn Manh Manh cơ hồ đã ngồi sát vào trong góc ghế da, mà hai tay của Lệ Quân Ngự chống ở hai bên cô, để cô ở giữa lồng ngực anh và ghế da.
" Lệ Quân Ngự... Anh...Anh đừng có quá đáng! Nếu còn như vậy, cũng sẽ bị trừ điểm!"
Mèo con xấu hổ.
Ánh mắt Lệ Quân Ngự thâm thúy lại sát ngay trước mắt, nhìn chăm chú thật là mê người.
Gương mặt anh tuấn khiến cô có thể chảy máu mũi cũng được phóng to ngay trước mặt. Chóp mũi cao thẳng của anh chỉ cách chóp mũi cô vài milimét, lại còn cánh môi khiêu gợi.
Cơ hồ... Cơ hồ sẽ tiếp tục tiến lên, gần một chút, là có thể hôn...