Chu Châu bĩu môi, hiểu nhiên là cô không tin lời của Nghiêm Hi, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, tình cảm bạn bè bốn năm không phải là giả, thật ra Nghiêm Hi là một cô gái rất thông minh.
Kỳ thật, bây giờ Chu Châu không biết rốt cuộc giữa Nghiêm Hi và Lãnh Diễm là quan hệ gì. Sau ngày hôm đó, sau khi thấy Nghiêm Hi trở thành trung tâm của vấn đế, trong lòng có chút hối hận, như vậy, trừ Lãnh Diễm ra, thật đúng là không còn ai xứng với Nghiêm Hi cả.
Lúc này, Lãnh Diễm bị nhốt ngoài cửa vẫn hoàn toàn không biết, con đường đuổi theo bà xã của mình lại gặp thêm một trở ngại nho nhỏ nữa.
Chu Châu hài lòng đăng ảnh bó hoa hồng xanh lên mạng, ánh mắt tiếc nuối của Nghiêm Hi vẫn nhìn chằm chằm vào bó hoa, thật sự cô không muốn bán.
Đột nhiên, Chu Châu “A” lên một tiếng, sau đó quay đầu lại gọi Nghiêm Hi, “Cậu nhanh tới xem này.”
Nghiêm Hi nghi ngờ, cảm giác không được tự nhiên vẫn còn tồn tại trong trái tim cô, giờ lại nghe Chu Châu gọi cô, trong lòng Nghiêm Hi có chút chột dạ.
Nhưng lại thấy Chu Châu vui sướng như phát hiện ra vùng đất mới, chẳng lẽ lần bán bó hoa hồng xanh này lại xuất hiện chuyện gì nằm ngoài dự đoán nữa sao?
Đáy lòng tò mò, không nhịn được chân liền bước lên trước hai bước dài.
Bên dưới ảnh bó hoa hồng xanh là một loạt các bình luận, nhưng chỉ xoay quanh một chủ đề, ý nghĩa của hoa hồng xanh.
Có người còn đăng lên một bài rất dài, có cả truyền thuyết và ý nghĩa của hoa hồng xanh: hiểu nhau là một loại số mệnh, tâm linh tương thông làm cho câu chuyện của chúng ta lãng mạn không kể xiết, gần nhau là một loại ước hẹn, trong vòng luân hồi của nhân thế, vĩnh viễn ghi khắc câu chuyện tình yêu đẹp của chúng ta.
Người đó còn cố ý đăng thêm một mẩu tin nữa, 12 bông hoa hồng xanh còn có một ý nghĩa sâu sắc khác: “A! Người yêu của anh, anh muốn trêu chọc em, muốn được ở bên em, cưng chiều em, dung túng em! Anh muốn làm tiểu yêu tinh màu xanh, tôn lên sự kiêu ngạo của em, bay lượn bên cạnh em.”
Nghiêm Hi nhìn đến đây khóe mắt giựt giựt, sau đó giành lại bó hoa Chu Châu vẫn đang ôm gắt gao trong ngực.
Nghiêm Hi ôm lấy bó hoa, cẩn thận đếm từng bông, vừa đúng mười hai bông, trời ơi, ý nghĩa của hoa hồng xanh thật đúng là dọa người rồi!
Nhưng mà, nó lại rất hợp với tính cách bá đạo của Lãnh Diễm.
Chu Châu nhìn Nghiêm Hi, ánh mắt thâm trầm, sau đó quay đầu lại chăm chú nhìn màn hình laptop, “Cậu có muốn bán không?”
Nghiêm Hi không trả lời, chỉ đăm chiêu một lát, sau đó ôm bó hoa đi ra ngoài.
Nhưng ngoài cửa không có ai, Nghiêm Hi nhìn xung quanh hành lang, lại nhìn lên trên lầu, vẫn không có ai.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Nghiêm Hi ôm bó hoa đi xuống dưới lầu, đi đến chỗ Lãnh Diễm đậu xe, xe vẫn còn, nhưng người lại không thấy đâu!
Lúc nào thì Lãnh Diễm lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Nhớ đến trước kia, anh là cao bôi trên da chó hạng nhất cơ mà.
Đột nhiên, một bó hoa hồng xanh từ phía sau xuất hiện trước mặt cô, Nghiêm Hi sững sờ, sau đó chậm rãi xoay người nhìn bó hoa kia, không thể nói gì, chỉ đơn giản là sững sờ nhìn bó hoa đó.
Lãnh Diễm cười tà mị, “Ngốc, cầm đi, bó hoa này cũng là tặng cho em.” Nói xong liền nhét vào trong tay cô, sau đó xoay người đi lên lầu, bằng giá nào cũng không thể ném anh ở ngoài được rồi.
Nghiêm Hi nhìn một lúc, chợt nhớ lại những gì vừa nhìn thấy trên laptop của Chu Châu, ý nghĩa của hoa hồng xanh: gần nhau là một loại ước hẹn, trong vòng luân hồi của nhân thế, phải làm sao mới có được một tình yêu dịu dàng?
Nghiêm Hi chỉ cảm thấy trong đầu “oanh” một tiếng, như phát hiện ra người vừa bình luận kia hình như là: nàng dâu bị Lãnh đại thiếu gia đuổi ra khỏi cửa.
Mãi lâu sau Nghiêm Hi mới lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh lại chẳng có ai, lúc này mới cất bước đi lên lầu.
Cô không biết vì sao, tại sao bốn năm qua cô vẫn sống tốt mà, thế nhưng Lãnh Diễm mới chỉ xuất hiện có một tuần, cô liền thay đổi thành ra như vậy?
Nhìn thấy Nghiêm Hi thất hồn lạc phách đi vào cửa, Chu Châu lập tức xông tới: “Hi Hi, cậu làm sao vậy, có phải tên đàn ông thúi này lại ức hiếp cậu rồi không, cậu cứ nói với mình, mình sẽ đi tìm Lưu Thế Hiền đến dạy dỗ anh ta.”
Khóe miệng Nghiêm Hi co giật, nghĩ thầm, Chu Châu à, sao cậu không nói chính cậu sẽ dạy dỗ anh ấy chứ, chắc chắn Lãnh Diễm sẽ không đánh con gái, nếu như cậu gọi Lưu Thế Hiền đến dạy dỗ anh ấy, thì Lưu Thế Hiền chắc là thảm lắm đây!
Lãnh Diễm nghe xong những gì Chu Châu nói, liền bày ra vẻ mặt đáng thương, giọng nói không cần nói cũng biết có bao nhiêu uất ức rồi: “Oan uổng quá, là cô ấy ức hiếp anh trước mà. Nói mới nhớ, cô ấy biết anh đến thành phố G này không có chỗ để đi, vậy mà cô ấy còn độc ác nhốt anh ở ngoài cửa. Em xem xem, mặc dù cũng đã xế chiều, nhưng mà trời vẫn còn nắng chang chang, sắp thiêu chín anh rồi.”
Nghiêm Hi xạm mặt lại, im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xem mặt trời lặn.
Chu Châu cũng không nhìn anh giả bộ đáng thương nữa, nhất thời trong lòng cảm thấy Lãnh Diễm cũng không phải là quá kiêu ngạo, trong lòng cũng tăng thêm vài phần thiện cảm về anh, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi là ai nhắc nhở Nghiêm Hi phải tránh xa anh một chút.
Chu Châu không quen nhìn đàn ông chịu uất ức, vỗ vỗ đầu Lãnh Diễm như đang dỗ dành Yêu Yêu, giọng nhẹ nhàng: “A, ngoan nào, ngoan nào!”
Lãnh Diễm đổ mồ hôi lạnh.
Thật không ngờ Nghiêm Hi có một cô bạn cùng phòng rất biết nói đùa nha!
Chưa kịp dùng dáng vẻ uất ức của mình để tranh thủ sự đồng tình của Chu Châu, Nghiêm Hi đã lành lạnh mở miệng: “Bây giờ vẫn còn sớm, anh tranh thủ đi tìm khách sạn đi, đến tối em sẽ tiễn khách.”
Lãnh Diễm vừa nghe những lời này của Nghiêm Hi, lập tức quýnh lên, chạy đến ôm Nghiêm Hi, bộ dáng giống như một đứa bé đang giận dỗi, giọng không những buồn buồn, còn vô cùng thảm thiết: “Không được, Hi Hi, em cũng không cần anh nữa, anh thật đáng thương mà.”
Nghiêm Hi không thể nhịn được nữa: “Cút” Lập tức tiễn khách.
Lãnh Diễm bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, Chu Châu nghe thấy cũng líu lưỡi lại, nghĩ thầm, người đàn ông này quả nhiên lợi hại, lại dám chọc Nghiêm Hi nổi giận.
Cuối cùng, Lãnh Diễm vẫn mặt dày ở lại, chết cũng không đi. Nhưng mà Chu Châu không yên tâm, mặc dù cô hiểu người đàn ông này đang theo đuổi Nghiêm Hi, nhưng vẫn có một số chuyện rất nhạy cảm.
Cô biết, Lãnh Diễm không phải là người bình thường, cũng biết Lãnh Diễm thích Nghiêm Hi, nhưng mà, cô cũng không biết, Lãnh Diễm có thật sự nghiêm túc với Nghiêm Hi hay không.
Cho nên để Lãnh Diễm ở lại nhà các cô đến mười giờ tối, Chu Châu liền đứng lên giả bộ tức giận hét lên: “Này, đến chừng nào anh mới đi, chúng em phải đi ngủ rồi, ngày mãi bọn em còn phải đi làm nữa!”
Lãnh Diễm lười biếng liếc mắt nhìn Chu Châu, cũng không nói gì, cứ như vậy uất ức, vô cùng uất ức nhìn Chu Châu.
“A…” Vẻ mặt này của Lãnh Diễm không phải không thể dùng nha, ít nhất có thể lừa được người nha!
Chu Châu chạy về phòng móc điện thoại, gọi điện cho Lưu Thế Hiền, “Thế Hiền, anh mau tới đây đi, trong nhà bọn em có người xấu.”
Đầu dây bên kia, Lưu Thế Hiền mới tan sở về nhà, mệt chết đi được, nhưng mà nghe giọng Chu Châu uất ức, lại không cam lòng, trái tim anh run lên, vội vàng an ủi: “Đừng hoảng hốt, em từ từ nói, xảy ra chuyện gì?”
Chu Châu nghe được giọng nói của Lưu Thế Hiền thì giống như tìm thấy tổ chức cứu trợ, trái tim nhanh hơn lý trí, lập tức phun ra: “Anh không biết đâu, có một người đàn ông không biết ở đâu ra cứ bám lấy Nghiêm Hi, tối nay còn mặt dày ở lại không muốn đi, anh mau đến đi, nếu như anh ta ở đây, anh cũng phải ở lại đây.”
Lưu Thế Hiền lập tức im lặng, thì ra là Chu Châu để ý cái này, cô cùng Nghiêm Hi thuê nhà ở chung, nhưng mà hiện tại bạn của Nghiêm Hi lại ở lại, nói như vậy, chính là Chu Châu chịu thiệt rồi.
Aiz, làm sao anh lại yêu một người keo kiệt như vậy đây????