Edit: Nhí Boo
Beta: Vân
An Thần dừng cước bộ, khóe miệng lại lạnh lùng nói: "Tôi đề nghị cô nênđi xem video mấy ngày này trên mạng, cô hãy suy nghĩ một chút đồ vậttrên tay nên xử lý như thế nào!"
Doãn Phỉ Phỉ suy sụp xụi lơ ngồi trên ghế, chung quanh nhiều ánh mắt khác thường hướng tới cô, nước mắt ào ào rơi xuống.
Tô Thiển ngồi trên ghế ở trường học, nhìn áng mặt trời một chút một chút lặn xuống, tâm tình cũng theo đó ngày càng trầm.
Trong đầu vẫn còn hiện lên lời nói của Doãn Phỉ Phỉ, quả nhiên, đàn ôngđẹp trai lại có tiền đều không đáng tin cậy, cô như thế nào lại tin lờinói của An Thần, cái gì yêu mình suốt mười năm, giữ thân suốt mười năm,đều là giả!
Có đôi khi con người chính là tiện như vậy, lúc có được luôn không thèmđể ý, đợi cho mất đi, lại phí hoài thời gian hoài niệm, Tô Thiển châmchọc gợi lên khóe môi, nàng rốt cuộc chỉ là người phụ nữ bình thường,chung quy trốn không thoát tạp niệm thế tục như vậy.
“Gọi điện thoại cho em vì sao không nhận?”.
Một tiếng không quá hài hòa lại làm cho người ta nghe ra thanh âm dị thường chói tai vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Tô Thiển.
Nâng lên đôi mi dày, Tô Thiển khóe miệng hơi hơi nhếch lên, khẽ mở đôi môi mỏng: “Anh tới?”.
“Hôm nay như thế nào không cùng với bạn thân cùng một chỗ? Đi thôi, vềnhà.”. Anh dắt tay Tô Thiển, thanh âm so với bình thường hơn mấy phầnlạnh lùng.
Hai người tay cầm tay bước trên hành lang trường học, Tô Thiển không quá xem xét biểu tình lạnh nhạt của An Thần, tựa hồ cùng lúc bình thường có chút không giống nhau.
“Hôm nay Doãn Phỉ Phỉ tới tìm em phải không?”. An Thần chống lại ánh mắt của cô, thanh âm không ôn hòa được.
Tô Thiển trong lòng lộp bộp một chút, thân thể chợt cứng, gật gật đầu.
Cô có chút không hiểu anh, đàn ông bên ngoài có tiểu tam, đều giống anh nhẹ như mây gió như vậy chủ động nhắc tới?
Vẫn là nói, là phụ nữ ở trong lòng đàn ông địa vị không đủ?
“Đó là mẹ kế của anh!”.
Một câu này, thiếu chút nữa làm cho Tô Thiển ngã quỵ, may mắn có An Thần ở bên cạnh giúp đỡ.
“Sao, mẹ kế?”. Tô Thiển bình tĩnh nhìn An Thần, trong mắt không dám tin.
Đùa giỡn gì vậy, tuyệt đối không buồn cười!
An Thần định trụ thân mình, hai tay giữ bả vai của nàng, biểu tìnhnghiêm túc hiếm thấy: “Cô bé ngốc, anh biết em không thương anh, nhưnglà, anh không muốn cho em cơ hội hiểu lầm của anh!”.
Nghe xong những lời này, cái mũi Tô Thiển đột nhiên cay cay, hít hít cái mũi: “Như thế nào? Chẳng lẽ anh nhưng lại thích em đến ngay cả làm choem hoài nghi khổ sở đều luyến tiếc không nỡ sao?”.