Edit: Nhí Boo
Beta: Vân
“Tô tiểu thư, cô là cô gái thông minh, có một số việc không cần tôi nóitự cô có thể hiểu được, chỉ cần cô rời An Thần, muốn bao nhiêu đều tùycô!”. Đưa ra tờ chi phiếu, Doãn Phỉ Phỉ không chớp mắt nhìn Tô Thiển.
Tô Thiển văn ngôn thấp giọng cười, lấy cái tay đang đặt trên vai cô ra, cảm tình là tới làm cho chính mình làm cho hiền.
Ngữ khí đủ kiêu ngạo, lá gan cũng đủ lớn!
“Doãn tiểu thư, cô đã khẳng định tôi cùng An Thần trong thời gian quachính là hợp đồng hôn nhân, như vậy, nên đi tìm anh ta mà nói, nếu anhấy muốn tôi rời đi, tôi lập tức đi.”. Tô Thiển xoay người, định chấmdứt vấn đề.
“Tô Thiển, cô không cần làm ra vẻ không biết xấu hổ như vậy, tôi có thểnói với anh ta, còn có thể tìm cô???”. Doãn Phỉ Phỉ túm lấy tay TôThiển, khẩu khí trong nháy mắt trở nên hung tợn.
Tô Thiển kéo bàn tay bị nắm lại, đau đầu giúp đỡ phù mi, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Doãn tiểu thư, cô hình như không rõ ràng tìnhhuống, tôi có thể đi hay không, quyền quyết định không phải ở tôi, hiểukhông??”.
Doãn Phỉ Phỉ sắc mặt cứng đờ, nói đến mức này, cô ta còn có thể mặtkhông đổi sắc, cô gái này, thật không có nhìn đơn giản như vậy.
Nhìn bóng dáng đã đi xa, lấy ra bút ghi âm trên tay, Doãn Phỉ Phỉ trên mặt lộ ra ý cười khi đạt được mục đích
An Thần, tôi không tin, anh có thể xem một cô gái không cần mình như thế làm bảo bối!!!
Trở lại phòng học, trong lòng Tô Thiển rối bời, cả một buổi học khôngnghe vào một chữ, cô không ngừng hỏi chính mình, làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?
Nhiễm Mạn lột một cái kẹo nhét vào miệng Tô Thiển, hương vị có chút ngọt ngấy, cô không thường ăn kẹo, lại thêm tâm tình không tốt, kẹo này đặttrong miệng càng không rõ vị gì.
“Bà cô, đi ra ngoài gặp ai, trở về mặt lại dài ra như thế!!!!”. NhiễmMạn ăn kẹo có hương vị ngọt ngào, hai tay gối lấy đầu của mình.
“Kỳ thật, cậu nhìn lầm rồi!”. Nuốt xuống viên kẹo hương vị không hề ngon kia, Tô Thiển hướng Nhiễm Mạn liếc mắt một cái.
“Cậu có thể lại vô sỉ một chút sao??”. Nhiễm Mạn lại đút một viên kẹosữa đường, thật sự đối Tô Thiển mặt dầy vô sỉ thực khinh bỉ.
“Vô sỉ là cái gì? Một cân đáng mấy???”. Khép lại tài liệu trong tay, Tô Thiển đứng dậy.
“Hóa ra đây là vô sỉ đạt đến cảnh giới cao nhất trong truyền thuyết a!!!”.
Nhiễm Mạn đứng lên theo, buồn cười ôm tay Tô Thiển.