"An Thần, anh đánh tôi!!!"
Doãn Phỉ Phỉ che bên mặt bị đánh, gương mặt tràn đầy vẻ không tin.
"Bắt đầu từ bây giờ, nhà này là của cô, tập đoàn An thị cũng để lại cho cô, tôi sẽ ở nơi này mấy ngày để làm thủ tục bàn giao cho cô, từ nay về sau, tôi và cô không quan hệ gì nữa!"
An Thần cầm áo khoác lên, từ trong mũi phun ra hơi thở lạnh lùng, không nhìn nước mắt ào ào chảy ròng của Doãn Phỉ Phỉ, mở cửa đi ra.
Doãn Phỉ Phỉ ngã ngồi trên mặt đất, đôi tay nắm thành quyền, móng tay ngắt vào trong thịt, cô hận, hơn nữa là không cam lòng, tại sao, tại sao người phụ nữ ki dễ dàng có thể lấy được sự sủng ái của anh, cô bỏ ra nhiều như vậy lại bị anh chán ghét.
An Thần là của tôi, là của tôi đấy!!!
An Thần nâng đỡ cái trán, Doãn Phỉ Phỉ người phụ nữ kia dám làm cho anh đau đầu, nếu không phải di ngôn của ba kêu anh đừng ủy khuất ả, đừng nói là cho cô ta tài sản, anh chỉ hận là không thể trực tiếp xử lý ả.
Thời điểm trở lại trang viên, Tô Thiển đã ngủ rồi, gương mặt an tĩnh làm cho An Thần an lòng, lông mi dài bao trùm đôi mắt, An Thần xem càng ấm lòng.
Khóe miệng An Thần ngày càng mở rộng, tất cả phiền não đều tan biến khi anh nhìn thấy cô, có cô ấy bên cạnh thật là tốt.
Cởi giày ra leo lên giường, thỏa mãn ôm cô gái nhỏ trong ngực, không nhịn được ở bên môi cô hôn rồi lại hôn.
Người phụ nữ hư, thật là người phụ nữ hư mà!
"Tiểu Tô Tô, tụi mình đi ra ngoài ăn đi, đồ ăn trong đây khó ăn quá."
Nhiễm Mạn để đũa xuống, hướng về phía phòng ăn than thở.
"Thôi đi, cũng không khó khăn ăn như vậy, phải không?" Tô Thiển vừa nhau vừa cười xấu xa.
"Tô Thiển, ăn cơm đi?"
Tô Thiển ngẩng đầu lên, nụ cười cứng đờ, là anh chàng tặng hoa kỳ trước đây.
"Sao còn quay lại?" Nhiễm Mạn ghét bỏ liếc anh ta một cái, ngoại hình như vậy cũng muốn theo đuổi Tiểu Tô Tô!!!
"Chuyện lần trước, là tôi lỗ mãng, cho nên đặc biệt tới chịu nhận lỗi!"
Thật ra thì dáng dấp anh ta cũng không coi là kém, có thể nói là đẹp trai như ánh mặt trời, chỉ là Nhiễm Mạn giống như Tô Thiển, mỹ nam phải như Vạn Dạ là một người chững chạc, loại này ngây thơ như đứa trẻ thì lại nhìn không thuận mắt.
"Oh? Chịu nhận lỗi? Anh là lấy cái gì tới chịu nhận lỗi?" Nhiễm Mạn quét mắt nhìn anh, không thấy mang quà gì lại nhận lỗi.