Edit: Ari
Beta: Vân
Tô Thiển gọi điện cho An Thần, bảo anh gọi mấy người kia nữa tới nếm thử tay nghề nấu nướng của mình.
Nhớ tới món cháo gà hôm qua, sắc mặt mấy người kia có sự biến đổi lớn,trong lòng bọn họ đều nghĩ Tô Thiển và Nhiễm Mạn giống nhau, đều khôngbiết nấu nướng gì.
"Lão Đại, đột nhiên em thấy đau bụng quá, không thể tới ăn được." Bân Tử là người mở miệng trước tiên.
"Dạo này em đang giảm cân, nên không ăn tối."
"Em cũng thế!" Y Na và Vũ Đình đồng thanh nói.
"Em vừa mới nhớ ra, chỗ em còn một vụ chưa giải quyết xong, sáng mai lại cần gấp, nên không ăn đâu." Thánh Kiệt đứng bên cạnh Bân Tử, ngượngngùng sờ chóp mũi.
An Dịch đi tới cạnh An Thần, vuốt vuốt cái mặt Thập Tự Giá đeo trên cổ: "Thần, nay là ngoại lệ, được không?"
An Thần đen mặt, dám không nể mặt bà xã của anh, được!!!
"Lí do không có hiệu quả, trong vòng mười phút nữa, tất cả phải có mặt tại bàn ăn, nếu không...!!!"
Nhìn bóng dáng Lão Đại biến mất tại khúc quanh hành lang, Bân Tử khoatrương quỳ hẳn xuống đất, hai tay giơ thẳng lên trời, bi thương gào to:"Ông trời ơi, ông cho một đạo sét đánh chết con đi!!!"
Âm vang long trời lở đất ….
Một hồi rền rĩ vang lên, một đạo sét sẹt sẹt bên ngoài ô cửa sổ, trong nháy mắt làm rực sáng cả Cao ốc.
Bân Tử tái mặt sợ hãi, lồm cồm bò dậy, cùng với mấy người chạy thẳng về hướng biệt thự.
An Thần hài lòng nhìn mấy người bọn họ, gật đầu có ý bảo họ ngồi xuống.
"Đây là thức ăn tôi tự tay làm, chuyện hồi chiều chỉ là hiểu nhầm, hivọng sau bữa cơm này mọi người biến chiến tranh thành hòa bình. Tay nghề cũng không được tốt lắm, mong mọi người không chê."
Tô Thiển liếc mắt nhìn Bân Tử xin lỗi còn cố ý đưa món cá trần nước sôitới trước mặt cậu ta. Người đã làm việc trái với lương tâm, phải khiêntốn một chút.
Bân Tử liếc nhìn Nhiễm Mạn mấy lần, vậy mà cô quay ngoắt đi luôn, hoàn toàn không thèm ngoảnh mặt lại nhìn.
"Bảo bối, mấy món này em bảo đầu bếp làm là được rồi, cần gì phải tựmình vào bếp, có mệt không?" An Thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của TôThiển, trong mắt tràn đầy nhu tình.
"Không mệt, khó có được lần sau. Mọi người yên tâm nhé, không cần phảilo lắng đâu, mùi vị tuyệt đối hơn hẳn món cháo gà hôm qua."
Tô Thiển cười giỡn nói, xem bộ dáng bọn họ hết sức lo lắng, đoán chừng đã bị món cháo gà hôm qua dọa cho sợ chết khiếp rồi.
An Thần cầm đũa lên, gắp một miếng thịt hầm bỏ vào miệng, ưu nhã nhai,mùi vị ngon ngọt thế này khiến anh nhớ lại đêm đó, anh đứng ngoài cửabếp, nhìn cô thành thạo rửa rau nấu cơm. Chỉ là hoàn cảnh lúc đó và giờkhác xa nhau.