An Thần híp mắt, thấy trên mặt cô không có chút giả dối nào, sự lạnh lùng trong ánh mắt mới vơi đi một chút: "Thật?".
Tô Thiển thấy lời nói của mình đã có tác dụng, giương mắt lên nhìn anhrồi ôm thật chặt hông của anh: "Tô Thiển, vĩnh viễn không lừa gạt AnThần!".
Chỉ một câu nói, khóe miệng An Thần cong lên, phía dưới, hung hăng ravào, đến nỗi Tô Thiển không nhịn được mà kêu lên: "Đau...".
"Chịu đựng đi cô gái ương bướng, nếu em dám có quan hệ mập mờ không rõvới người đàn ông khác, thì có thể không giống hôm nay chỉ có mưa khôngcó gió đâu!.".
Tô Thiển cười khổ, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.
Bân Tử chui vào trong xe Thánh Kiệt, nhìn chằm chằm về phía chiếc xe đua Lamborghini đang rung rung, đung đưa không ngừng (lời editor:sức mạnh đáng sợ, có khả năng dời non lấp bể), khiến khóe miệng mấy người không nhịn được mà méo xệch.
Tô Thiển mệt quá, ngủ mê man, tới khi tỉnh lại đã nằm trong tòa nhà lớn của Ám Dạ.
Cô ngồi dậy, sửa lại mái tóc rối!
"Thiếu phu nhân, xin chào buổi chiều!"
Tô Thiển trố mắt khi nhìn thấy hai hàng người giúp việc mặc đồng phục đứng đó, gật đầu một cái.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia phân phó, khi nào cô tỉnh thì đem chén tổ yến cho cô ăn."
Tô Thiển nhận lấy, chu mỏ, không phải chỉ là canh tổ yến thôi sao: "Cácchị đi xuống trước đi, tôi không quen khi có nhiều người nhìn.".
"Vâng".
Thấy người giúp việc lui cả ra ngoài, Tô Thiển chân không đi xuống giường.
Mở túi xách tìm điện thoại, len lén gọi cho Vạn Dạ: "Vạn Dạ, công ty không sao chứ?".
"Tiểu Thiển, không có việc gì, em có khỏe không? Hắn ta có gây khó dễcho em không?". Vạn Dạ đứng ở cửa sổ sát đất, mày nhíu chặt lại, anhchỉ sợ An Thần sẽ làm Tô Thiển khó xử.
"Không có việc gì là tốt rồi, em cũng không sao, hôm nay em đã gâyphiền toái cho anh và công ty. Sau này, em sợ rằng không thể đi làm nữa...".
Tô Thiển cảm thấy trong lòng thật khó chịu, chỉ sợ sau này, dù muốn rời khỏi An Thần lại càng khó khăn hơn.
"Nếu An Thần đối xử với em không tốt, em có nguyện ý từ bỏ mọi thứ để bỏ trốn với anh không?"
Sau khi hỏi xong, Vạn Dạ liền cảm thấy hối hận, nhưng vẫn muốn biết cô sẽ nói như thế nào.
Tô Thiển trầm mặc, hồi lâu nói: " Vạn Dạ, anh là một người đàn ông tốt,trong lòng em, anh vĩnh viễn chiếm một vị trí quan trọng, vĩnh viễn làngười bạn tốt!"
Tắt điện thoại, trong lòng Tô Thiển cảm thấy khổ sở không nói nên lời.
"Vạn Dạ, xin lỗi anh...." Cô tự nhủ trong lòng.
An Thần đứng ở cửa, mặt mày hớn hở vì không kìm chế được sự vui mừng.
"Anh không đồng ý!!!"
Đột nhiên buông ra một câu khiến Tô Thiển sợ tới mức vội vàng quay đầu.
An...An Thần!!!