"Trong lòng anh ấy đều là cô, tôi vào không được." Cô cười khổ haitiếng, tiếp tục nâng cao khóe mắt: "Cho nên, tôi muốn buông tay rồi.".
Tô Thiển không nói gì, trong lòng lại khẽ thương tiếc, người kia ngốcmà, bỏ lỡ Hà Nguyệt, sợ là thật khó tìm được cô gái ưu tú như vậy.
"Yêu một người không yêu mình, tựa như ở sân bay chờ đợi một chuyến bay.".
Tô Thiển yên lặng nhìn cô, cô ấy nói rất hay tựa như rất nhẹ nhàng,nhưng mà cô lại có thể tưởng tượng nội tâm của cô ấy lúc này như thế nào giãy giụa, muốn buông tay người mình yêu bằng cả trái tim, có thể sosánh với ly, tử biệt vô cùng đau khổ, nếu như chết, cũng liền giảithoát, nếu như còn phải sống tiếp, muốn tiếp tục sống tốt hơn nữa, nhưkhông có chuyện gì, tôi muốn bỏ qua. Những lời kia, thật rất nặng.
Có câu phụ nữ không cần quá kiên cường, nếu không sẽ không ai thương.Nhưng ai biết được nếu bạn không tự lập, không kiên cường, thì ai sẽ cho bạn mượn bờ vai ấm áp những khi bạn cần?Thật ra, phụ nữ vốn rất yếuđuối nhưng chính họ phải tập để bản thân kiên cường hơn.Có ai biết được, họ có vết thương trong lòng? Không đau không có nghĩa là không bịthương. Người khác chỉ thấy cô cười, ai có thể thấy cô đáy lòng rơi lệ.
"Có được thản nhiên, mất chi lạnh nhạt, tranh thủ tất nhiên, thuận theotự nhiên đi, người người đàn ông kia, tôi muốn không nổi nữa, bởi vì quá yêu, cho nên không cách nào yêu nữa.".
Giọng nói của cô, rốt cuộc để lộ ra một chút thê lương cùng mùi vị đaulòng không thể làm gì, nhưng Tô Thiển không biết nên an ủi cô như thếnào, cũng không cách nào muốn Vạn Dạ quên cô, không cần nghĩ đến cô, nên đi thích ai đó, ai mới là người anh nên quý trọng.
Có vài người xuất hiện, lại đi qua. Sau đó tất cả trở về điểm ban đầu,chỉ là nhiều thêm một chút kí ức. Thời gian qua đi, không làm cho nóphai mờ, ngược lại càng thêm khắc cốt ghi tâm. Những thứ kia xuất hiệntrong đời người, bất luận thuộc về tình yêu, còn là tình bạn, cũng đềunhư vậy. Bởi vì bọn họ dạy bạn dũng cảm,dạy bạn kiên cường, dạy cho bạnbiết khi họ rời đi, bạn cũng có thể một mình tiến về phía trước, khôngsợ hãi, không hoang mang.
Cô không biết Hà Nguyệt sau khi rời đi, không còn bất kì cơ hội nào đểnhớ lại, nhưng mà, sâu trong lòng, cuối cùng cảm thấy anh và cô thậtlãng phí.
Nhìn Hà Nguyệt, Tô Thiển cảm thấy trên cái thế giới này có một loạingười phụ nữ, họ tự lập tự tin, ưu nhã nhưng lòng rất kiên trì, họ khônkhéo rộng rãi, cứng rắn lại không mất đi quyến rủ, họ có tư cách, biếtphải làm gì, yêu người nào, giống như một đám tinh linh trong thành thị.
Cô tin tưởng, người phụ nữ tốt như vậy, cuối cùng sẽ có được hạnh phúcthuộc về mình, có một câu cô đặc biệt tin tưởng, “Là của mình thì cáchnào cũng là của mình, còn không phải của mình cưỡng cầu cũng vô ít”.
"Không nói những chuyện này, nhìn thấy cậu cùng An Thần hạnh phúc nhưvậy, tôi cũng thật sự vui cho các cậu, các cậu về sau sẽ hạnh phúc, sẽkhông nẩy sinh khúc mắc, được thì chia cho tớ một phần hạnh phúc đi, như vậy cũng sẽ không phụ lòng tâm ý mọi người dành cho chúng ta.".
Hà Nguyệt mỉm cười nhìn cô, Tô Thiển chỉ có thể nghe chứ không thể làmgì hơn, chỉ đành phải buông tay ra đánh cô: "Chính cậu phải tìm được nữa kia thật tốt để hưởng thụ đi, tóm lại sau cơn mưa trời lại sáng, cần gì phải gấp gáp nói đem hạnh phúc giao cho người khác, điều này thật thậtquá đấy.".
Cô là thật lòng thích cô gái này, không kiểu cách không điệu bộ, tintưởng coi như cô cùng Vạn Dạ vô duyên, cũng sẽ tìm được một người khácthuộc về mình.
"Đi xuống đi, tránh cho An Thần không nhìn thấy cậu lại ầm ĩ lên." HàNguyệt cảm thấy buồn cười một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, chỉ cầnbước vào yêu là sẽ thành kẻ ngốc nghếch nhất.