Khóe miệng của An Thần cười rộ lên, bảo bối của anh người phụ nữ của anh đã tha thứ cho anh, cái này so cái gì cũng đều làm cho người ta hưng phấn.
Nửa tháng này, thật đúng là anh không có được một ngày ngủ ngon qua, anh cảm thấy nếu Tô Thiển còn không tỉnh lại thì anh cũng sẽ không chịu nổi rồi.
"Kia, bà xã bồi ông xã cùng nhau ngủ một giấc thôi."
Tô Thiển gật đầu, nhìn anh nhắm mắt lại ngủ, gương mặt anh lúc ngủ an tĩnh cũng khiến người động lòng, Tô Thiển nhìn lòng lại chua xót, Nhiễm Mạn nói rất đúng, một người đàn ông tốt như vậy cô thật sự không được phép mình phụ anh. Ông cụ An gây ra tội nghiệt, thật sự không nên áp đặt đến trên người của An Thần, đây không phải là lỗi của anh, anh vì chuyện này gánh vác bấy lâu nay đã đủ rồi, hiện tại cô cảm thấy lòng mình thật tàn nhẫn.
Ở nơi này chật vật hóa cùng Tiểu Tam cùng tồn tại là bi kịch thời đại, đi đâu tìm một người đàn ông như An Thần một lòng một dạ như vậy, huống chi còn yêu cô đến mười một năm. Cô không dám tưởng tượng anh vì mình rốt cuộc bỏ ra bao nhiêu. Trong giấc mộng, cô trở lại quá khứ, một lần nữa nhìn thấy bọn họ ở chung một chỗ đã trải qua mỗi một chuyện, tỉ mỉ nghĩ, cùng anh ở chung một chỗ hơn một năm, mỗi một chuyện anh đều cưng chiều cô, quan tâm cô, đau lòng cô, có thể nói là dung túng cô, dường như cho tới bây giờ cô đều là không có tim không có phổi như vậy sống ở bên cạnh An Thần dành hết sủng ái anh dành cho cô mà cô còn không biết thỏa mãn.
HIện tại, cô nguyện ý dành tất cả tình yêu cô hồi báo cho tình yêu anh đã bỏ ra mình, tuyệt không để cho anh một lần nữa thương tâm cùng lo lắng, cố gắng cho anh hạnh phúc, cho cả hai cảm nhận được tình yêu nồng đậm của đối phương.
Về phần chuyện tình của ba mẹ anh cũng không cần giao phó cái gì cho cô, ông cụ An đã chết, nếu mà muốn báo thù cũng không thể báo, còn người đàn ông này cô cũng muốn cưng chiều anh giốn như anh cưng chiều chính mình, cho nên đối với ba mẹ, cô cảm thấy xấu hổ, thậm chí là bất hiếu.
An Thần bảo bối của em, em nên làm cái gì bây giờ?
Tỉ mỉ điều dưỡng mấy ngày, thân thể khôi phục cũng không sai biệt lắm, trừ gầy đi một chút, sắc mặt tái nhợt một chút, cũng không có nơi nào không thoải mái, An Thần càng thêm đem cô cưng chiều như trân bảo hiếm thấy, so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém.
Chỉ sợ cô dập đụng đầu, đi họp cũng phải dẫn cô ở bên người anh, ngày nào mọi người trong tòa cao ốc cũng đều thấy một màng như thế, nhưng phàm là Tô Thiển thoáng chau mày che ngực, An Thần liền lập tức dừng lại công việc trong tay hoặc là rời phòng hội nghị theo cô cùng nhau vào phòng vệ sinh. Những thứ này, mọi người trong Ám Dạ từ trên xuống dưới trải qua một đoạn thời gian sau đều thích ứng sau trên căn bản đã quá quen.
Tô Thiển ngược lại có chút ngượng ngượng, nhưng người đàn ông này quá cố chấp, cô cũng không thể làm gì, anh so với trước kia bá đạo hơn một chút, cũng chỉ là bá đạo đáng yêu, cô cũng không thể không vâng lời theo ý tứ của anh, chẳng qua là cô cảm thấy có chút kiểu cách, người phụ nữ khác mang thai, cũng không có thấy ai giống như cô phải quá cẩn thận như vậy.
"Ông xã, em rất đau lòng nha."
Trong lúc tắm, Tô Thiển vuốt ve một ít vết thương trên người anh, đau lòng không thôi, trước kia mặc dù có, lại không nhiều như vậy, trong đoạn thời gian này cô lạnh nhạt anh, anh mới có thể có thêm nhiều vết thương như vậy, vết thương mới vết thương cũ lần lượt thay đổi ở chung một chỗ, cô không đau lòng sao được.
An Thần hé miệng cười ôm chầm cô, hai ngón tay vuốt vuốt cô tiểu đậu đậu: "Không có sao, ông xã đã sớm không đau, bà xã đừng đi để ý đến những thứ kia."
Tô Thiển hốc mắc hồng hồng, tại sao có thể nói cho người ta không thèm để ý, những vết sẹo này sẽ không được có nữa.
"Anh phải đáp ứng em, về sau nhất định phải bảo vệ mình cho tốt, không thể chịu nhiều vết thương như vậy nữa, nếu không em tuyệt đối sẽ không tha cho anh." nói xong, Tô Thiển còn giương lên quả đấm nhỏ, làm bộ anh không làm được cô liền đánh anh.
An Thần nghe lời gật đầu, từ phía sau đem tay vuốt lên bụng hơi gồ lên của cô, khẽ cắn lỗ tai cô: "Bà xã, em nói, Bảo Bảo của chúng ta là con trai hay con gái?".
Tô Thiển lắc đầu: "Con trai hay con gái em đều thích, chẳng lẽ anh lại kỳ thị giới tính?".
"Không có, em sinh con cho anh anh đều thích, nhưng là anh càng hy vọng là một cô con gái, cũng xinh đẹp đáng yêu giống như em vậy, nhưng mà lại không thể cũng y như em không có tim không có phổi, nếu như có một anh nàm nào yêu con gái của chúng ta cũng sẽ có nhiều mệt mỏi a."
Giống như lời của Nhiễm Mạn nói, ai yêu Tô Thiển sẽ rất mệt mỏi, nếu không có một chút điểm nghị lực ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ yêu cô ấy, quả nhiên là như vậy, đâu chỉ là mệt chết đi, quả thực là chết đi sống lại, nếu muốn chân chính lấy được Tiểu Tô Tô này thật là quá khó khăn.
Tô Thiển liếc anh một cái, có chút không bình tĩnh lên tiếng: "Anh yêu tôi, có mệt lắm không?".
An Thần lắc đầu lại gật đầu, vừa mới bắt đầu thì hơi mệt chút, bởi vì cô tính tình không phải bình thường bình tĩnh, cơ hồ không có gì có thể ở trong lòng của cô lưu lại một điểm vết cắt, điểm này khiến An Thần tương đối hỏng mất, trong lòng anh cạy ra một cái sừng liền sau đó tốt hơn nhiều, cô đối với mình có một điểm tình cảm, chuyện này liền khá thuận lợi hơn rồi.
Cho nên khi anh bắt đầu yêu cô, anh liền đem quá trình này tưởng tượng thành một cuộc cách mạng, từ từ đi, anh cũng không tin cô không trúng chiêu.
"Em cũng không hi vọng là bé gái đâu, anh nói ngộ nhỡ là con trai thì sao, dáng dấp cũng yêu nghiệt giống anh, chẳng phải là giao hóa cho thiếu nữ đang hoàng sao?".
An Thần nghe thật sự cười rộ lên rồi, hơi thở phun khí nóng thổi vào cổ của cô, ấm áp, ngứa một chút, để cho tim cô có chút đập nhanh.
"Như vậy bà xã, ông xã yêu nghiệt xinh đẹp, có phải hay không cũng gieo hóa đến cho em?".
Tô Thiển cũng gật đầu phụ họa, sau đó lại bổ sung một câu: "Anh làm người như vậy khiến phụ nữ chúng em làm sao mà chịu nổi."
"Bà xã, anh không nói sao, anh không ngại. Ha ha"
Tô Thiển mắt lạnh: "Vậy em ghét bỏ em có được hay không?".
"Không được, em là của anh, ngoại trừ anh ra ai muốn ghét bỏ em anh đều không đồng ý."
An Thần bá đạo quay đầu của cô lại, cúi đầu đôi môi đặt lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn động lòng người của cô, dùng sức mst thỏa thích, rất lâu không có nếm được hương vị thấm vào ruột gan kia rồi.
Tô Thiển thuận thế ôm cổ của anh để cho anh tiện hôn sâu hơn, đừng nói là anh chính cô cũng thật là nhớ.
Sau khi một phen răng môi kịch chiến, An Thần úc này mới rời đi môi của cô, nhìn khuôn mặt kiều mỵ của cô, thỏa mãn cười lên, bàn tay lướt xuống phía dưới, thắng thăm dò vào bụi hoa, cười xấu xa: "Ba, thời gian ba tháng đã sớm trôi qua rồi, hiện tại, em cho anh có được hay không?".
Tô Thiển mặt nhất thời hồng rỉ máu, cắn cắn môi không nói lời nào, tại sao anh có thể hỏi như thế nha, trước kia không phải đều là bất kể cô muốn hay không anh đều làm sao.
"Bà xã, em có thể cho anh được hay không?" Khi đang nói chuyện, anh đã đem vật nóng bỏng chống đỡ ở giữa hai chân của cô, chỉ chờ cô dạ một tiếng liền chuẩn bị đấu tranh anh dũng rồi.
Tô Thiển vẫn cắn môi không nói lời nào, đầu cũng vùi thật sâu vào lồng ngực của anh, đấm nhẹ, làm như ở trách cứ anh là không nhận tình ý, mặc dù cùng anh làm vô số lần, cố tình mỗi một lần cô đều xấu hổ vô cùng, thủy chung cũng cảm thấy ngượng ngùng.
An Thần cười khẽ, người phụ nữ này, cùng anh làm nhiều lần như vậy rồi mà còn ngượng ngùng đấy.
Khe khẽ đẩy vào, tiến vào có chút khốn đốn khó khăn, rất lâu không có muốn qua, phía dưới cô có chút khô sáp, chỉ đành phải cố gắng nhịn một chút xíu mà vào.
Tô Thiển cau mày, bắt lấy bả vai anh: "Đau".
An Thần vội vàng an ủi: "Ngoan, anh sẽ nhẹ một chút, em nhịn một chút được không?".
Đau thì đau, làm vẫn phải làm, nếu không làm muốn anh chết sao?
"Không cần ở trong nước." Anh thì tốt rồi tùy tiện ở nơi nào cũng không có cái gì gọi là, nhưng cô khó chịu.
An Thần hừ nhẹ, cắn vành tai mẫn cảm của cô ứng một tiếng: "Vậy chúng ta lên giường, em hãy nói em yêu anh."
Tô Thiển ôm cổ anh, cảm giác thân thể bị anh bế lên, vội vàng ôm chặt một chút: "Em yêu anh."
An Thần lúc này mới thỏa mãn ôm cô bước ra phòng ngủ, vừa đi đường vẫn không quên nhẹ nhàng đỉnh. Chọc cho Tô Thiển không ngừng yêu kiều.
"Thích không? Nói mau." Đặt cô ở giường lớn mềm mại. An Thần hai tay chống ở hai bên thân thể của cô, phong tình vạn chủng hướnng về phía cô cười một tiếng, nhất thời liền đem cô trầm luân vào kích thích tình dục.
Tô Thiển ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, mỗi lần, anh luôn thích hỏi như thế 'thích không?' 'thoải mái sao' 'nói yêu anh', cô không nói.
"Chờ em sinh đứa Bảo Bảo này ra, anh lại làm cho em sinh thêm mấy đứa nữa, có được hay không?". An Thần cảm thấy, một đứa còn quá ít, anh là con độc nhất, đặc biệt có thể hiểu được cảm giác cô đơn khi có một mình, con của anh thì nên có càng nhiều càng tốt.
Tô Thiển vội vàng lắc đầu, này một đứa còn chưa có sinh ra liền đem cô giày vò thành như vậy, cả ngày ăn đồ ăn không vô coi như xong, ốm nghén làm cho người ta có loại cảm giác muốn chết.