Người đàn ông kia đưa lưng về phía camera, không nhìn rõ mặt mũi của anh ta.
Nhưng khuôn mặt của Tưởng Mịch lại xuất hiện rõ ràng trong mắt mọi người, trong nháy mắt, cả sảnh tiệc trở nên yên tĩnh, sau đó ào ào vang lên tiếng cười khinh thường.
"Con gái của nhà họ Tưởng thật đúng là lẳng lơ, bây giờ đã sắp đính hôn rồi, cô dâu lại trốn trong phòng nghỉ làm chuyện bẩn thỉu này với tên đàn ông khác, thật sự là không biết xấu hổ!"
"Còn không phải sau, vốn tôi còn muốn tác hợp cô chủ nhà họ Tưởng với con trai tôi nữa đấy, cũng may là không tác hợp, nếu không thật đúng là gia môn bất hạnh!"
"Ha ha, bây giờ thật sự là náo nhiệt rồi, nhà họ Thẩm có con dâu như vậy thật sự khiến người ta cười đến rụng răng mà!"
...
Trong sảnh tiệc vang lên những tiếng châm chọc khinh thường.
Vẻ mặt của ba Tưởng, mẹ Tưởng, Thẩm Hạo và ba mẹ Thẩm Hạo đều rất khó coi, mẹ Thẩm nhìn một màn bẩn thỉu trên màn hình lớn thì không nhịn được gào to với ba mẹ Tưởng.
"Nhà họ Tưởng các người đúng là đã nuôi ra một đứa con gái ngoan, lại có thể làm ra chuyện mất mặt như thế, con dâu như vậy nhà họ Thẩm chúng tôi không cần, Hạo Nhi, chúng ta đi!"
Mẹ Thẩm nói xong bèn kéo Thẩm Hạo rời đi.
"Bà thông gia, đừng như thế, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm thôi, bà đừng vội, có chuyện chúng ta từ từ thương lượng!"
Trong lòng mẹ Tưởng cũng hoảng sợ, vội vàng kéo mẹ Thẩm lại giải thích, một bên thì ra dấu với ba Tưởng, bảo ba Tưởng nhanh đến phòng nghỉ lôi đứa con gái không biết xấu hổ kia ra ngoài.
"Hiểu lầm à, hừ, chuyện này tất cả mọi người đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, còn có thể là hiểu lầm sao, không cần đính hôn gì nữa, chắc chắn nhà họ Thẩm chúng tôi không cần đứa con dâu như vậy!"
Mẹ Thẩm tức giận mở miệng, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Mất mặt quá, thật sự mất mặt muốn chết, ai ngờ đứa con gái nhà họ Tưởng này lại là một người phụ nữ lẳng lơ như thế chứ.
"Ôi chao này, mẹ Thẩm à, cái này... nếu không đợi Mịch Mịch ra ngoài rồi chúng ta lại nghe nó giải thích xem sao nhé. Con gái tôi dịu dàng tốt bụng, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ, chắc chắn là bị người ta hãm hại rồi, đúng, chắc chắn là bị người ta hãm hại."
Mẹ Tưởng chắc chắn nói, ánh mắt lướt qua đám người, cuối cùng dừng trên người Hân Nghiên đang bị Diệu Hàm ôm, lập tức phẫn nộ chạy qua, giơ tay muốn đánh mạnh một cái lên mặt Hân Nghiên.
"Cô nói xem cái con tiện nhân này, có phải cô hại em gái cô không, bản thân cô lẳng lơ quyến rũ đàn ông còn chưa tính, bây giờ ngây cả phụ nữ cũng không tha lại còn dám hãm hại em gái cô nữa hả. Sao cô có thể ác độc như thế chứ, sớm biết vậy lúc đầu nhà họ Tưởng tôi không nên cứu cô về, còn nhận nuôi cô, cho cô ăn ngon mặc đẹp!"
Mẹ Tưởng phẫn nộ trách mắng một trận, bàn tay đã sắp đánh mạnh xuống, nửa chừng lại bị cánh tay thon dày duỗi ra nắm chặt lấy.
Vẻ mặt Diệu Hàm cực kỳ khó coi nhìn mẹ Tưởng, đáy mắt âm u sâu thẳm vô cùng lạnh lẽo, nguy hiểm đến cực điểm.
Bàn tay nắm lấy tay mẹ Tưởng không ngừng siết chặt, sức lực vô cùng lớn như muốn bóp gãy cánh tay của mẹ Tưởng vậy.
"Chao ôi, đau, đau chết tôi rồi, tiện nhân còn không mau kêu người phụ nữ của cô dừng tay, bản lĩnh quyến rũ người của cái đồ lẳng lơ nhà cô thật tốt nhỉ. Thật sự là phụ nữ kiểu gì sẽ tìm được người kiểu đó, ngay cả con hồ ly tinh này mà cô dụ dỗ cũng thô bạo vô lễ như thế!"
Mẹ Tưởng vẫn chưa nhận ra giờ phút này mình đang gặp nguy hiểm, vẫn đang hùng hùng hổ hổ.
Hân Nghiên cũng không cãi lại, chỉ lặng lẽ đứng trong lòng Diệu Hàm, cười lạnh nhìn mẹ Tưởng, trên khuôn mặt hờ hững mang theo nụ cười châm chọc.
"Bà dám mắng thêm một câu tiện nhân, lẳng lơ nữa, có tin tôi bẻ gãy tay bà ngay bây giờ không?"
Giọng nói lạnh lùng mang theo vô tận lạnh lẽo và sát khí, Diệu Hàm nắm chặt cánh tay của mẹ Tưởng, ánh sáng nơi đáy mắt tràn đầy độc ác.
"Ngài Diệu, ngài Diệu thứ tội, không phải vợ tôi cố ý gây chuyện đâu, mong rằng ngài Diệu đừng để tâm, đừng để tâm!"
Ba Tưởng vừa nhìn thấy Diệu Hàm tức giận, vội vàng chạy lên tươi cười lấy lòng.
Xoay người lạnh lùng nổi giận với mẹ Tưởng: "Bà điên rồi à, còn không mau nhận lỗi với ngài Diệu đi."
"Tưởng Bá Luân, vì sao tôi phải xin lỗi cô ta, con gái ông cũng đã bị hại thành như vậy rồi. Ông lại còn bảo tôi xin lỗi bọn họ, ông có lương tâm không hả, có phải ông cũng bị tiện nhân này quyến rũ rồi không!"
Mẹ Tưởng vô cùng tức giận, bọn họ đã kết hôn nhiều năm như vậy, ông ta còn chưa từng gào to với bà, vào lúc này mẹ Tưởng gần như mất hết lý trí giận dữ hét lên.
"Chát!" Một âm thanh lanh lảnh vang lên, ba Tưởng tát mạnh lên mặt mẹ Tưởng một cái, lập tức khiến mẹ Tưởng đang tức giận trở nên im lặng, đờ đẫn nhìn ba Tưởng.
"Tưởng Bá Luân, ông lại có thể đánh tôi, ông lại dám đánh tôi, cái tên không có lương tâm này, hu hu..."
"Được rồi, bà câm miệng lại cho tôi, bà còn ngại chưa đủ mất mặt sao!"
Nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc kể lể tranh cãi ầm ĩ của mẹ Tưởng, ba Tưởng tức giận hét to, trên mặt là sự tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hôm nay nhà họ Tưởng thật sự làm trò cười trước mặt người của xã hội thượng lưu cả thành phố B.
Nhưng con gái mất mặt còn có thể cứu vãn, mẹ Tưởng còn làm ầm ĩ theo, vở kịch này mọi người đều rất thích xem.
Vừa bị ba Tưởng nạt nộ, mẹ Tưởng quả nhiên im lặng hơn, cơn giận trên mặt biến mất, cũng mang theo mấy phần sợ hãi.
Trời ạ, khi nãy bà ta đã làm gì thế.
Hình tượng bà chủ nhà giàu ung dung cao quý khó lắm mới giữ được cứ thế mất đi rồi, ngay cả đứa con gái tốt của bà ta cũng bị hủy luôn, cuối cùng bà ta đã tạo nghiệt gì thế!
"Nhà họ Tưởng đúng là rất tốt, Diệu Hàm tôi sẽ nhớ kỹ các người!"
Diệu Hàm ném mạnh tay mẹ Tưởng ra, lời nói lạnh lùng u ám phun ra từ trong miệng, vô cùng nguy hiểm, cả người đều phát ra khí thế như một vương giả khiến người ta sợ hãi.
Cảm nhận được khí thế bá đạo cao quý trên người Diệu Hàm, mẹ Tưởng lúc này đã yên lặng mới bắt đầu hơi sợ hãi.
Đột nhiên nhớ đến nhà họ Diệu ở thủ đô ba Tưởng từng nhắc tới lúc trước, chẳng lẽ người phụ nữ trước mặt là người của nhà họ Diệu ở thủ đô kia?
Nghĩ đến mình lại có thể đắc tội với người nhà họ Diệu ở Kinh thành, mẹ Tưởng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Sắc mặt bà ta tái mét, suýt chút đã ngã xuống, nếu không phải ba Tưởng nhanh tay lẹ mắt kéo bà ta thì lúc này mẹ Tưởng đã sớm ngã ngồi trên mặt đất rồi.
Đáy lòng lại càng oán hận Hân Nghiên hơn, không ngờ tiện nhân này lại tốt số như thế, lại có thể quyến rũ được người của nhà họ Diệu ở thủ đô.
"Daddy mommy, hai người đang làm gì thế, anh Hạo, sao anh lại ở đây?"
Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Tưởng Mịch mặc lễ phục đính hôn màu trắng cao quý tao nhã đi về phía này.
Trên mặt được trang điểm lại lần nữa không nhìn ra dấu vết sau khi hoan ái, nhưng đáy mắt lại mang theo mấy phần lẳng lơ quyến rũ, người sáng suốt vừa thấy đã có thể nhìn ra chút khác biệt.
Hân Nghiên vừa nhìn thấy Tưởng Mịch đi ra, còn tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng không thể không bội phục kỹ năng diễn xuất của Tưởng Mịch.
Nhưng vở kịch hay của cô ta khi nãy mọi người đều đã xem rồi, nàng muốn xem thử cô ta ứng phó với việc khó khăn tiếp theo thế nào, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh nghiền ngẫm