"Lão già chết tiệt, ông còn dám ức hiếp cháu dâu của bà này, xem bà này tối nay có cho ông lên giường hay không!"
Tiếng gầm của sư tử Hà Đông từ xa truyền tới khiến toàn thân ông già run lên, cả người run rẩy thu tay lại, động tác nhanh chóng nhưng mãnh liệt. Hân Nghiên bị dọa tới sửng sốt.
Nghe thấy âm thanh này, Diệu Hàm cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Nếu như bà nội không tới, Hân Hân nhà cô sẽ mệt đến chết mất.
Trong lúc đang nghi ngờ, một thân ảnh hừng hực đứng ở trước mặt Hân Nghiên, mang theo nụ cười tươi như hoa nhìn nàng.
Một người phụ nữ mặc bộ quần áo thời nhà Đường màu đỏ sẫm, tuổi tác gần bảy mươi nhưng được chăm sóc cực kì tốt.
Khác hoàn toàn với ông lão trên khuôn mặt đầy rãnh nếp nhăn đậm đậm nhạt nhạt kia, mái tóc đen đã được nhuộm của bà được chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt trang điểm nhẹ, nhìn chỉ khoảng chưa đến năm mươi.
"Hân Hân, gọi bà nội!"
Diệu Hàm bước đến bên cạnh Hân Nghiên, đưa tay lau mồ hôi trên trán nàng, ôm lấy nàng nhìn về phía người đang tới, dịu dàng cưng chiều nói.
Hân Nghiên hơi sửng sốt, không nghĩ rằng người phụ nữ nhìn có vẻ trẻ tuổi trước mặt này lại là bà nội của Diệu Hàm, ngay lập tức ngoan ngoãn chào.
"Con chào bà!"
"Ừm, tốt tốt, ngoan lắm, đúng là cháu nội ta có mắt, chọn được cho bà nội một đứa cháu dâu xinh đẹp như này."
Lâm Thục Phân không nhìn không biết, lúc này nhìn thấy thực sự bị dọa, không nghĩ rằng cháu gái lớn lại tìm cho cho bà một đứa cháu dâu xinh đẹp đến như vậy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cháu dâu, tuy rằng hơi chút lạnh lùng nhưng sạch sẽ thấu đáo.
Lớp trang điểm không thể che đậy được ánh sáng rực rỡ trên khuôn mặt, đây mới thực sự là mỹ nhân. Về sau nếu sinh chắt trai chắt gái nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.
"Con à, nói cho bà nội biết, bao tuổi rồi?"
"22 ạ!" Hân Nghiên lành lạnh đáp.
"22 được đấy, rất trẻ! Nhớ đến năm đó khi bà 22 tuổi, bố của Hàm Hàm và Đường Đường đã vài tuổi rồi. Sao rồi, nghe Đường Đường nói con và Hàm Hàm đã lấy giấy đăng kí kết hôn lâu rồi, không phải có tin tức gì rồi chứ?"
Lâm Thục Phân vô cùng trông mong, trông mong sự xuất hiện của chắt trai, nên cũng quên luôn chuyện hai người con gái thì lấy đâu ra chắt trai đây.
Cháu trai thứ vẫn còn chưa tốt nghiệp, bà chỉ có thể đặt hi vọng trên người cháu gái lớn thôi.
Nhưng mắt thấy cháu gái lớn tuổi tác ngày càng lớn, trong lòng bà cũng thấy sốt ruột, có một khoảng thời gian bà còn cho rằng cháu bà có vấn đề, cho nên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng giờ thì tốt rồi, không có cháu rể nhưng mà có cháu dâu rồi, cháu gái bà lại thương cháu dâu, chuyện có chắt trai cũng coi như có hi vọng rồi.
Hân Nghiên ngây người, không biết tin tức trong lời nói của Lâm Thục Phân có ý nghĩa gì, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn Diệu Hàm.
"Bà nội, con và Hân Hân mới đăng kí kết hôn chưa đầy một tháng mà, sao có thể nhanh có như vậy được."
Diệu Hàm biết rằng Hân Hân nhà cô đối với phương diện này rất không hiểu, chỉ đành bất đắc dĩ trả lời Lâm Thục Phân. Ai bảo bà nội cấp thiết mong đợi chắt đến thế chứ?
"Chưa đầy một tháng thì sao chứ, người ta chưa đầy nửa tháng đã tạo ra một đứa bé rồi kìa. Cháu à, cháu nói thật cho bà nội biết có phải mặt kia không được tốt hay không? Bà nói con biết, như vậy không được, điều này có mối liên hệ mật thiết đến chắt của ta, không thể nào qua loa đại khái được!"
Tính tình Lâm Thục Phân vẫn luôn thẳng tính như vậy. Hình tượng, quy củ gì chứ? Trong mắt bà hết thảy đều không phải.
Những lời nói thẳng thắn dứt khoát như vậy, đừng nói đến Diệu Hàm và Diệu Đường, ngay cả ông Diệu nhiều khi cũng không chịu nổi được vợ mình.
"Khụ khụ, bà lão thối, cháu chắt đều ở cả đây đấy, có ai lại hỏi như bà chứ?" Ông Diệu xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
Diệu Hàm đang ngồi một bên cũng không được tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác. Diệu Đường trực tiếp cười phá lên.
Hân Nghiên lại càng cảm thấy bà nội Diệu Hàm còn dễ thương hơn cả ông nội.
Chỉ là ông bà nội dễ thương như vậy nhưng đến Diệu Hàm lại trở nên lạnh lùng như băng, chẳng lẽ chỉ di truyền được đến đời bố cô thôi hay sao?
"Khụ ha ha, đứa bé này, đói rồi chứ, mau mau, chúng ta ăn cơm thôi."
Lâm Thục Phân càng nhìn Hân Nghiên càng cảm thấy thích nàng, cảm thấy cô gái nhỏ lạnh lùng này rất phù hợp với gu của bà, Bà kéo nàng về phía phòng ăn.
Suốt chặng đường Lâm Thục Phân vẫn không ngừng tiêm nhiễm các loại kiến thức vào đầu óc Hân Nghiên. Diệu Hàm đi ở đằng sau không nhịn được mà khiếp sợ.
Cô càng cảm thấy đưa vợ mình về nhà gặp ông nội bà nội quả là một quyết định sai lầm, Người vợ ngoan ngoãn hiền lương của cô bị dạy hư thì cô biết tìm ai mà bắt đền chứ.
"Con gái, con ở với cháu nội ta đã quen chưa? Con yên tâm, nếu như nó dám bắt nạt con, con lập tức nói với bà nội, bà nội sẽ là người đầu tiên đứng ra giúp con dạy dỗ nó."
"Diệu Hàm đối với con rất tốt!"
"Con không cần nói đỡ cho nó. Tính cách nó lạnh lùng như băng, chỉ e rằng sẽ tổn thương đến người khác. Nếu như con cảm thấy nó không tốt thì con cứ dạy dỗ nó cho bà. Con yên tâm, bà ủng hộ con. Phụ nữ như vậy phải dạy lại, con nhìn ông nội con được bà huấn luyện thật tốt."
Bà Diệu vui vẻ truyền cho Hân Nghiên tư tưởng giáo huấn cường hãn. Khuôn mặt ông Diệu đang nghe ở phía sau vừa xấu hổ vừa kiêu ngạo, không ngừng ho nhẹ.
"Khụ khu...khụ...hừm hừm..."
"Tôi nói rồi ông lão chết tiệt, bệnh rồi thì uống thuốc, khụ khụ cái gì, không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với cháu dâu sao?"
Lâm Thục Phân nóng nảy tức giận, còn nóng nảy hơn cả ông Diệu, bất quá ngày thường cả cái kinh đô này đều biết ông Diệu sợ vợ, là điển hình của sự sợ vợ.
Bị bà Diệu gầm lên, ông Diệu ngay lập tức oan ức bĩu môi, không hé răng nửa lời, tiếp tục hắng giọng, âm thanh rõ ràng nhỏ đi vài phần.
Diệu Đường đi một bên dường như muốn cười tè cả ra quần. Mỗi lần nhìn bà nội dạy dỗ ông nội, anh đều cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng mà về sau anh sẽ không tìm một người biết nghe lời giống như chị dâu.
"Con cười cái gì, tiếp theo là con đó, đợi con tốt nghiệp rồi cũng nên kiếm một người để kết hôn thôi. Đến lúc đó sinh vài đứa trẻ mập mạp cho ta với ông nội chơi." Bà Diệu vô tình mà nói.
"Phụt...bà nội, con vẫn còn nhỏ. Muốn sinh thì để chị dâu với chị cả sinh trước đi!" Diệu Đường không nhịn được mà bật cười thành tiếng, thiếu chút nữa tè ra quần.
"Con yên tâm, chị dâu con nói không chừng trong bụng hiện tại đã có rồi!" Bà Diệu chỉ vào bụng Hân Nghiên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hân Nghiên ửng đỏ. Diệu Hàm cố tình đứng sang một bên đột nhiên nghiêm túc nói ra một câu.
"Ừm, con nỗ lực như thế, nói không chừng có thật rồi."
Hân Nghiên chỉ cảm thấy chưa bao giờ mất mặt như lúc này, càng không nghĩ đến Diệu Hàm không giúp đỡ thì thôi lại còn đâm thêm một đao, khiến nàng xấu hổ không biết chui vào đâu.
"Có rồi thì tốt, có rồi thì tốt. Ngày mai bà nội sẽ hầm vài thang thuống bổ đem đến cho các con. Cơ thể con cũng gầy quá đấy!" Khuôn mặt Lâm Thục Phân đầy vẻ đau lòng xoa đôi tay nhỏ của Hân Nghiên mà nói.
Hân Nghiên cảm nhận được sự ấm áp và tình thân này, khuôn mặt lạnh băng cũng tan đi vài phần, có chút tâm động với sự ấm áp thuộc về tình thân này.
"Cảm ơn bà nội!"
"Cảm ơn gì chứ, bà nội thương con còn chẳng hết, về sau cũng coi như có người cùng ta đi dạo rồi."
Bà Diệu vui mừng kích động, nhẹ giọng ghé sát vào tai Hân Nghiên nói.
"Bà nói con nghe, người phụ nữ ấy, nhất định phải chăm sóc cho thật kĩ. Kể cả khi con có tuổi rồi nhưng khi lên giường vẫn khiến người hóa thành sói như thường. Đến lúc đó bà sẽ dạy con vài chiêu, đảm bảo Hàm Hàm sẽ hết mực yêu thương con!"